Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-21 20:13:37
Lượt xem: 622
Lục Vô Cữu dừng lại một chút, chậm rãi mở miệng: “Cần nàng phải nói sao, ta đã thả nó đi tìm người rồi.”
Liên Kiều nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện hoa văn Thao Thiết trên kiếm của hắn đã biến mất.
Nhắc đến Thao Thiết này, lại phải kể đến một chuyện cũ.
Thiên Ngu Lục thị kế thừa linh căn hệ Hỏa trong ngũ hành, Lưu Ly Tịnh Hỏa có thể thiêu đốt vạn vật.
Nghe nói Thao Thiết này là một con thú nhỏ mà Lục Vô Cữu hàng phục được, vì thứ này quá hung hãn, nên hắn đã phong ấn nó vào trong kiếm của mình, lấy độc trị độc.
Nào ngờ qua lại vài lần, con thú nhỏ này được nuôi dưỡng bằng m.á.u yêu dồi dào trên kiếm của Lục Vô Cữu nên vô cùng béo tốt, phát hiện ra rằng việc này còn tốt hơn cả việc tự mình vất vả săn mồi, vì vậy con Thao Thiết vô dụng này đã cam tâm tình nguyện nhận hắn làm chủ nhân, hóa thành kiếm linh.
Như vậy, thanh kiếm của Lục Vô Cữu nhờ sự gia trì của hung thú thượng cổ mà uy lực tăng mạnh, trở thành thần binh độc nhất vô nhị trên đời. Bên ngoài còn đặt cho thanh yêu kiếm này một cái tên mỹ miều - “Xuyên Hoa Ẩm Huyết Kiếm”.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Cái gọi là, uống m.á.u càng nhiều thì hoa văn càng rực rỡ.
Về điều này, Liên Kiều chỉ có một từ để đánh giá: Lòe loẹt.
Nhưng nàng không hiểu, thứ lòe loẹt này sao lại có thể thịnh hành một thời?
Sau khi kiếm của Lục Vô Cữu thành hình, không ít công tử thế gia bắt chước luyện chế yêu kiếm, chỉ tiếc là không tìm được hung thú hiếm có và uy lực vô song như vậy, hoặc là m.á.u yêu săn được không đủ, ngược lại bị kiếm linh phản phệ, không ai luyện thành được thần binh ăn ý vô song như vậy. Cuối cùng, nó biến thành việc chạm khắc hoa văn yêu thú lên thân kiếm, học mót chút da lông mà thôi.
Nhưng trong mắt Liên Kiều, cái gọi là thần binh này cũng chẳng ra gì, bởi vì con Thao Thiết đó được nuôi dưỡng ngày càng tròn trịa, chỉ biết trốn trong kiếm ngủ nướng, hoặc là kiếm chuyện với nàng, giống hệt chủ nhân của nó, đều là hư danh bên ngoài.
Thế nhưng, ngay lúc Liên Kiều đang mỉa mai trong bụng, Xuyên Hoa Ẩm Huyết kiếm của Lục Vô Cữu đột nhiên rung lên dữ dội.
Thân kiếm ngân vang, chỉ về hướng Đông Nam!
Hai người lập tức phi kiếm đuổi theo.
Vừa đáp xuống đất, quả nhiên, Thao Thiết đang ngậm một nam tử trong miệng, chính là Tạ Minh Nhiên.
Lúc này, Tạ Minh Nhiên rõ ràng đã bị Thao Thiết dọa cho vỡ mật, liều mạng kêu la: “Cái gì vậy, cút đi, cút ngay!”
Thao Thiết tuy hình dạng giống trâu, nhưng thực chất lại có tâm tính trẻ con, ham chơi, Tạ Minh Nhiên càng trốn, nó càng hưng phấn, thỉnh thoảng lại dùng móng vuốt cào nhẹ hai cái cố ý dọa người ta.
Tạ Minh Nhiên kêu thảm thiết một tiếng, đã bị dọa đến sắp ngất đi, căn bản không cần Liên Kiều bọn họ ra tay.
Từ xa, Lục Vô Cữu quát lớn một tiếng: “Trở về.”
Thao Thiết lúc này mới quay đầu lại, lưu luyến không rời, lẩm bẩm: “Đến nhanh như vậy, ta còn chưa kịp chơi đâu!”
Lục Vô Cữu liếc nhìn nó: “Thích chơi như vậy, có muốn trở về kiếm của ngươi chơi cho đã không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-11.html.]
“Thôi thôi!”
Thao Thiết bực bội rụt móng vuốt lại, tại chỗ biến thành một đứa trẻ cao chưa đến đầu gối.
Môi đỏ răng trắng, trên đầu còn dùng dây đỏ buộc hai cái sừng nhỏ.
Sau đó, nó chạy đến trước mặt Lục Vô Cữu, cung kính hành lễ, dùng giọng trẻ con khoe khoang: “Chủ nhân, ta lợi hại chứ?”
Nói xong, nó còn lè lưỡi trêu chọc Liên Kiều.
Liên Kiều cười như không cười: “Mấy ngày không gặp, ngươi lại ngứa da rồi phải không?”
Thao Thiết thấy vậy lập tức chạy vụt ra sau lưng Lục Vô Cữu, Liên Kiều không kịp tránh, suýt chút nữa đ.â.m vào lòng Lục Vô Cữu, nàng vội vàng dừng lại, vẫn còn sợ hãi: “Tránh ra, hôm nay ta phải dạy dỗ nó.”
Lục Vô Cữu có chút đau đầu: “Năm nay nó tám tuổi, nàng cũng vậy à?”
Liên Kiều tức giận: “Rõ ràng là nó khiêu khích trước! Nó rất giỏi làm nũng, ngươi lúc nào cũng không tin ta!”
Tình huống này Lục Vô Cữu chắc hẳn đã thấy quen rồi, lạnh lùng liếc nhìn đứa trẻ: “Thao Thiết!”
Thao Thiết lập tức cúi đầu, lúc này mới miễn cưỡng xin lỗi.
Lần này, đến lượt Liên Kiều đắc ý hất cằm lên: “Được rồi, lần này ta rộng lượng, không so đo với ngươi nữa!”
Nói xong, nàng vui vẻ quay sang Tạ Minh Nhiên đang sợ ngây người: “Ngươi hẳn là nhận ra ta chứ?”
Tạ Minh Nhiên vội vàng gật đầu: “Đương nhiên nhận ra, người là tiểu sư tỷ.”
“Nhận ra là được.” Liên Kiều cũng không vòng vo, “Nói đi, cổ trùng trên người Khương Lê có phải do ngươi hạ không?”
Sắc mặt Tạ Minh Nhiên biến đổi: “Sao tỷ biết được?”
Liên Kiều nói: “Ta không chỉ biết, mà còn biết ngươi hạ nhầm cổ trùng, đúng không?”
Tạ Minh Nhiên càng kinh ngạc hơn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ cổ trùng ban đầu đang ở trong tay hai người?”
Liên Kiều mím môi: “Chuyện này ngươi không cần biết, ta chỉ hỏi ngươi, cổ trùng của ngươi lấy ở đâu, có phải ăn trộm không?”
“Không phải!” Tạ Minh Nhiên lập tức phủ nhận, “Cổ trùng này… là ta nhặt được!”
“Ồ? Nhặt được, nhặt ở đâu?”
“Gần Tàng Kinh Các, là do người khác ăn trộm, vô tình đánh rơi, đêm đó ta đang trực đêm, vừa hay nhặt được, nhất thời ma xui quỷ khiến mới hạ lên người đại tiểu thư.” Tạ Minh Nhiên vẻ mặt sợ hãi, “Tiểu sư tỷ, tỷ tha cho ta một lần đi mà, Khương sư tỷ tàn nhẫn, nếu ta bị bắt về chắc chắn sẽ bị ngũ mã phanh thây, c.h.ế.t không toàn thây!”