Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:48:08
Lượt xem: 180

Cả người hắn cứng đờ: "Chuyện gì thế này?"

Liên Kiều vội vàng giải thích: "Là tại đai lưng cũ của ngươi nhìn thì đẹp mà không dùng được, lúc trèo cây bị cành cây móc vào liền đứt, ta mới tìm một chiếc đai lưng tạm thời để thay thế, ai biết lại trùng hợp đổi lại thân xác đúng lúc này, cũng không thể trách ta được!"

Lục Vô Cữu hoàn toàn không thể chịu đựng được việc nhìn thấy thứ tục tĩu đến cực điểm này, huống hồ thứ này lại còn quấn trên người hắn, hơi dùng sức kéo một cái, chiếc đai lưng hoa liền đứt làm đôi.

Sau đó, ánh mắt hắn rơi vào người Liên Kiều: "Đưa của nàng cho ta."

Liên Kiều vội vàng nắm chặt lấy thắt lưng: "Không được, cho ngươi rồi ta làm sao bây giờ?"

Lục Vô Cữu giọng điệu rất khó chịu: "Ta làm sao biết được."

Liên Kiều cân nhắc một hồi, nếu không cho hắn, hắn sẽ không thể buộc quần, lỡ như quần hắn rơi xuống thì phải làm sao? Tiên bào mỏng như vậy, nàng cũng không muốn nhìn thấy thứ xấu xí của hắn.

Nghĩ vậy, Liên Kiều vội vàng quay lưng đi, lén rút dây buộc ở quần của mình đưa cho hắn: "Cho cho cho, cho ngươi đấy, đồ keo kiệt!"

Đó là một sợi dây lụa cực kỳ đơn giản, còn mang theo hơi ấm.

Lần này Lục Vô Cữu không hề chê, chỉ là sợi dây vốn buộc ở eo nàng có thể quấn một vòng rưỡi, đổi sang hắn, chỉ miễn cưỡng buộc được.

Nhưng hắn chỉnh tề rồi, Liên Kiều lại mất mặt, mỗi bước đi nàng đều cảm thấy quần đang tụt xuống, không thể không dùng hai tay giữ quần, thật mất mặt.

Tuy nhiên, so với cái quần thì cái còn nguy hiểm hơn chính là tình cổ của nàng, dược hiệu của nụ hôn nhỏ vừa rồi đã qua, Liên Kiều đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước những bước nhỏ đến gần hắn, nhắc nhở: "Này, vẫn chưa xong đâu..."

Lục Vô Cữu giọng điệu lạnh nhạt: "Cái gì chưa xong?"

Liên Kiều lại gần, dùng khuôn mặt đỏ bừng cố gắng nhắc nhở hắn: "Chưa hôn xong, ngươi đã quên nhanh vậy sao?"

Lục Vô Cữu khựng lại: "Nàng là muốn ta tiếp tục hôn nàng?"

Liên Kiều hoang mang, cái gì gọi là nàng muốn hắn hôn, lần này đến lượt nàng bộc phát, vốn dĩ phải là hắn chủ động hôn mới có thể giải độc cho nàng, sao lại thành ra nàng phải mở miệng cầu xin hắn.

Thôi kệ, dù sao hắn nói chuyện luôn kỳ quái.

Liên Kiều ngẩng đầu lên, thừa nhận: "Đúng vậy, ta muốn ngươi hôn ta, ngươi nhanh lên, ta sắp bị con trùng nhỏ cắn c.h.ế.t rồi."

Lục Vô Cữu lúc này mới hơi cúi mắt, yết hầu khẽ động: "Hôn chỗ nào?"

Liên Kiều khó hiểu: "Đương nhiên là miệng rồi!"

"..."

Lục Vô Cữu nhắc nhở: "Nhưng ta nhớ, vừa rồi khi dùng thân thể của ta, nàng không phải nói như vậy..."

Liên Kiều nóng nảy, nhắc, hắn vậy mà còn dám nhắc!

Giọng điệu nàng ngang ngược: "Ta nói cái gì, cái gì cũng không nói, dù sao, ta muốn ngươi hôn chỗ nào thì ngươi phải hôn chỗ đó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-99.html.]

Lục Vô Cữu hơi khó chịu, ánh mắt quét qua: "Nhón chân lên, chẳng lẽ còn muốn ta cúi người sao?"

Liên Kiều bĩu môi, thật là lười c.h.ế.t đi được.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng vẫn nhón chân lên.

Lục Vô Cữu lại nói: "Ngẩng đầu lên, nàng cúi đầu ta làm sao hôn được?"

Liên Kiều lại bèn ngẩng đầu lên: "Được chưa?"

Chỉ thấy mắt nàng long lanh, hàng mi dài, môi không thoa son, là màu hồng đào, mà má lại trắng nõn, ngay cả những sợi lông tơ mịn màng cũng nhìn thấy rõ.

Ánh mắt Lục Vô Cữu dịu lại, hơi động đậy, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Liên Kiều luôn cảm thấy Lục Vô Cữu lúc này có chút khác biệt, đại khái là do miệng bị bịt kín nên không nói được, cả người không còn đáng ghét như vậy nữa.

Lông mày hắn rất dịu dàng, hôn cũng rất nhẹ nhàng, như lông vũ lướt nhẹ qua môi nàng.

Liên Kiều hơi ngứa, nghiêng đầu né tránh, nhưng gáy lại bị hắn nắm lấy, vì vậy nàng đành ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chịu đựng nụ hôn của hắn.

Thật kỳ lạ, một người lời nói sắc bén như vậy, đôi môi lại mềm mại như vậy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều bị sự dịu dàng của hắn làm cho hơi mê muội, bất giác nhắm mắt lại, cả khuôn mặt được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng rất lạ, rõ ràng đã hôn rồi, con trùng nhỏ vẫn thỉnh thoảng cắn nàng một cái.

Hôn một lúc lâu sau, Liên Kiều không nhịn được mà quằn quại, Lục Vô Cữu cuối cùng cũng buông nàng ra, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Môi hắn ướt át, là kiểu cực kỳ hiếm thấy vào ngày thường.

Liên Kiều chớp chớp mắt: "Vẫn còn hơi ngứa."

Lục Vô Cữu véo cằm trắng nõn của nàng: "Có lẽ là hôn chưa đủ."

"Vậy mà vẫn chưa đủ?" Liên Kiều nhíu mày, "Ngươi suýt nữa hôn vào cổ họng ta rồi."

Lục Vô Cữu bất lực: "Không phải độ sâu không đủ. Hôn xuống dưới một chút, hiệu quả giải độc tốt hơn."

Liên Kiều hồi tưởng lại, n.g.ự.c ở dưới môi, vừa rồi chỉ chạm nhẹ một cái đã có thể duy trì rất lâu không tái phát, thấy hắn nói cũng không phải không có lý.

Nhưng hôn chỗ này cảm giác thật sự quá kỳ quái, vừa ngứa vừa tê, Liên Kiều không muốn lắm, nàng mơ hồ nhớ tới một từ gọi là giao kính uyên ương, bèn nhanh trí: "Hay là ngươi cắn cổ ta đi, vừa vừa hay cũng ở dưới môi, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn."

Cắn?

Lục Vô Cữu tự động bỏ qua cách dùng từ của nàng, lạnh lùng nói: "Vậy còn không mau lại đây?"

Lại là giọng điệu ra lệnh này, Liên Kiều thầm ghi nhớ trong lòng, đợi lần sau, nàng cũng sẽ như vậy với hắn.

Loading...