Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-01-26 02:12:53
Lượt xem: 229
"Sao ngươi không nói sớm?" Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Vô Cữu lạnh lùng nói: "Nàng cho ta cơ hội mở miệng sao?"
Liên Kiều lười cãi nhau với hắn, nhưng ý tưởng này cũng không tệ, vì vậy cùng Lục Vô Cữu rạch ngón tay nhỏ m.á.u lên mảnh vỡ Khung Đồng Ấn.
Mảnh vỡ Khung Đồng Ấn quả nhiên sáng lên, Liên Kiều tràn đầy mong đợi nhìn quả cầu ánh sáng phình to.
Lúc đầu, quả cầu ánh sáng chỉ to bằng nắm tay, dần dần to bằng đầu người.
Haha, quả nhiên có tác dụng, Liên Kiều xoa xoa tay, đang định giơ tay áo lên che mắt, quả cầu ánh sáng kia lại đột nhiên như xì hơi, nhanh chóng mờ đi thành một chấm.
?
Liên Kiều chọc chọc mảnh vỡ trong lòng bàn tay Lục Vô Cữu: "Sao không sáng nữa?"
Lục Vô Cữu u ám nói: "Dù sao cũng là mảnh vỡ, e rằng trong thời gian ngắn không thể đổi lại hai lần."
Tim Liên Kiều run lên: "Ý là, chúng ta tạm thời không đổi lại được?"
Lục Vô Cữu đáp một tiếng, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Liên Kiều sụp đổ: "Vậy rốt cuộc khi nào mới đổi lại được, ta không muốn ở trong cái thân xác tồi tàn này của ngươi!"
Giọng Lục Vô Cữu khó chịu: "Không biết, nhanh thì nửa ngày, chậm thì..."
Hắn dừng lại một chút: "Khó nói."
Liên Kiều càng thêm đau khổ: "Tại sao ở cùng ngươi ta luôn xui xẻo như vậy!"
Đổi thân xác cho nhau, Liên Kiều chỉ có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể hắn cuồn cuộn, nhưng thuật pháp tu luyện khác nhau, nàng hoàn toàn không thể điều khiển được.
Tình hình của Lục Vô Cữu cũng chẳng khá hơn nàng là bao, hơn nữa thuốc cũng đã dùng hết, cái thôn Điền gia kỳ quái này tối nay không thể đi được nữa, chỉ có thể quay về, ngày mai tính tiếp.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Chuyện này thật quá mất mặt, người yêu sĩ diện như Liên Kiều chắc chắn sẽ không nói ra, Lục Vô Cữu càng không cần phải nói.
Hai người lúng túng điều khiển cơ thể của đối phương trở về, may mà đêm khuya thanh vắng, tạm thời chưa gặp người quen.
Chỉ có lính canh ở cửa vẫn đang trực đêm, Liên Kiều không tim không phổi, cười với lính canh một cái, bị Lục Vô Cữu trừng mắt, nàng mới hậm hực đi theo.
Lính canh đột nhiên được đối đãi như vậy, luống cuống tay chân, giọng nói cũng lắp bắp, cúi đầu thật sâu.
Tuy nhiên, sau khi vui mừng, hắn lại cảm thấy kỳ lạ, hình như vị điện hạ ít nói ít cười này hôm nay hơi...hoạt bát thì phải?
Ngược lại vị tiên tử lúc nào cũng cười tươi như hoa kia, sắc mặt lại lạnh như băng?
Lính canh gãi đầu, nhất thời không hiểu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-80.html.]
…
Trên đường trở về, Liên Kiều thích nghi rất nhanh, Lục Vô Cữu thì không nhanh như vậy.
Chỉ riêng việc mặc váy đẹp đi bộ đã khiến hắn cứng đờ tứ chi, mặt lạnh như tiền, huống chi trên đầu và phía sau còn có hai cành đào, quả thực là đang thách thức giới hạn chịu đựng của hắn.
Vừa khéo ánh mắt hắn đặc biệt nghiêm nghị, lưng cũng thẳng tắp, nghiêm túc sải bước như vậy, trông vô cùng buồn cười.
Đây là lần đầu tiên Liên Kiều thấy hắn chịu thiệt như vậy, suốt dọc đường đều lén lút cười trộm.
Đợi đến khi cùng nhau về đến phòng của Lục Vô Cữu, đóng cửa lại, nàng cũng không che giấu nữa, chỉ vào Lục Vô Cữu cười nghiêng ngả.
"Báo ứng, báo ứng, ai bảo lúc trước ngươi luôn chê ta!"
Lục Vô Cữu hoàn toàn phớt lờ nàng, chỉ là khi Liên Kiều cười đến mức mặt mày méo mó, hắn khoanh tay, nhíu mày: "Nàng có thể đừng dùng khuôn mặt của ta cười ngu ngốc như vậy được không?"
Tiếng cười của Liên Kiều đột nhiên dừng lại, nhíu mày nói: "Hừ, ngươi tưởng ta muốn dùng khuôn mặt khó ưa này của ngươi sao? Rõ ràng khuôn mặt của ta đẹp như vậy, bị ngươi dùng đến mức cau có, ta còn chưa trách ngươi đâu, ngươi không thể cười nhiều hơn một chút sao?"
Nàng dùng mặt hắn làm đủ loại biểu cảm, Lục Vô Cữu càng đau đầu hơn, hắn lạnh lùng mỉa mai: "Ý nàng là ngày nào cũng cười ngây ngô như nàng, đến mức lính canh cũng suýt phát hiện ra điều bất thường?"
Liên Kiều cứng họng: "Không cười thì không cười."
Dù sao thì nàng cũng rất đẹp, cho dù Lục Vô Cữu mặt mày khó đăm đăm, cũng có một vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo khác.
Liên Kiều lại thưởng thức khuôn mặt tuyệt mỹ của mình một hồi, bèn càng thêm đau khổ, tại sao Lục Vô Cữu có thể chiếm giữ thân thể thơm tho mềm mại của nàng, còn nàng lại phải đội cái vỏ cứng ngắc này?
Liên Kiều rất buồn bực, nhíu mày, chu môi, ánh mắt sắc bén của Lục Vô Cữu lại b.ắ.n tới, dường như rất bất mãn với bộ dạng này của nàng.
Liên Kiều thật sự không biết làm sao với hắn: "Biết rồi, chẳng qua là mặt khó đăm đăm thôi, ai mà chẳng biết làm!"
Nàng cố gắng trừng mắt, lại nhướng mày, cố ý tiến sát lại gần Lục Vô Cữu: "Nhìn xem, ta đủ hung dữ chưa?"
"..."
Lục Vô Cữu day day mi tâm, bất lực nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Liên Kiều thì ngân nga hát, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn bản thân lạnh lùng từ nhiều góc độ khác nhau.
Có lẽ ánh mắt của nàng quá mức kiêu ngạo, Lục Vô Cữu cuối cùng cũng mở mắt ra, định dạy cho nàng một bài học.
Hắn u ám nói: "Hình như nàng quên một chuyện, không chỉ thân thể của ta bị nàng khống chế, thân thể của nàng cũng đang bị ta khống chế, nàng vui vẻ như vậy sao?"
Đúng rồi, được hắn nhắc nhở Liên Kiều mới nhớ ra, đây là bắt cóc con tin lẫn nhau, vậy chẳng phải hắn muốn làm gì với nàng thì làm sao?
Lỡ như đêm khuya thanh vắng, hắn nổi thú tính, đối với thân thể của nàng mà...
Nụ cười của Liên Kiều cứng đờ, tiến lại gần hung dữ uy hiếp: "Cho đến khi đổi lại được, ngươi không được cởi quần áo của ta, cũng không được chạm vào ta, càng không được sờ ta, nghe rõ chưa?"