Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-01-26 02:12:41
Lượt xem: 202
Chưa kịp nghĩ ra, xe ngựa đã đến phủ Thái thú.
Lúc xuống xe, Liên Kiều xách váy cố ý đi nhanh hơn để đuổi kịp Lục Vô Cữu muốn hỏi hắn, nhưng hắn lại không quay đầu lại, không biết tại sao hôm nay thái độ lại lạnh nhạt như vậy.
Khi Liên Kiều chạy, những chiếc lá trên đầu bị gió thổi mát lạnh, nàng rùng mình một cái, cũng không đuổi theo nữa, trong lòng lẩm bẩm một câu: Người này thật là thất thường!
Chu Kiến Nam ôm mông, đoạn đường này đi càng chậm hơn, ba người họ chậm chạp, đến khi vào sảnh đường thì người đã gần như đến đông đủ.
Lúc này, từ phía sau rèm châu, một mỹ phụ nhân chậm rãi bước ra, nàng ta mặc một bộ váy lụa màu thu hương, chân đi đôi giày thêu đính ngọc trai, còn dung mạo, không tính là diễm lệ, nhưng trắng trẻo sạch sẽ, lông mày thanh tú, nhìn rất dễ chịu.
Chỉ có điều so với đôi mắt của nàng ta, cánh tay trái của nàng ta càng thu hút hơn - ống tay áo trống rỗng, khi di chuyển, còn có thể thấy cành đào rũ xuống bên dưới.
Triệu Thái thú vừa thấy bà ta đi ra, liền chạy theo, nắm lấy tay nàng ta: "Uyển Nương, sao nàng lại đến đây?"
Vị mỹ phụ nhân này vừa thấy nhiều người như vậy, liền lui ra ngoài: "Thiếp không biết có khách, vốn là hầm canh cho đại nhân, đại nhân đang bận, thiếp xin phép cáo lui."
"Đã đến rồi thì ngồi xuống đi." Triệu Thái thú vội vàng đỡ nàng ta ngồi xuống, lại cẩn thận nâng cánh tay trái đã hoàn toàn biến thành cành đào của nàng ta đặt cẩn thận, sau đó mới giải thích với mọi người: "Đây là phu nhân của ta, cũng trúng loại độc kỳ lạ này, chư vị quý nhân đừng sợ."
Liên Kiều xua tay, đương nhiên là không sợ.
Nhưng cánh tay trái của vị phu nhân này đã hoàn toàn biến thành cành đào, rõ ràng là trúng độc đã sâu, còn nữa, ấn đường của nàng ta...
Liên Kiều lúc trước cứ tưởng nàng ta dán hoa điền, bây giờ nhìn kỹ lại, đây nào phải hoa điền, rõ ràng là một đóa hoa đào tươi tắn.
Phải nói, đóa hoa đào điểm xuyết giữa ấn đường, càng làm nổi bật gương mặt kiều diễm, nhưng sau khi biết nội tình, Liên Kiều chỉ cảm thấy rợn người.
Nàng liếc mắt nhìn rồi vội vàng dời đi, sợ mạo phạm đến vị phu nhân này, nhưng tính tình của vị phu nhân này lại rất tốt, mỉm cười với nàng.
Sau khi ngồi xuống, Lục Vô Cữu liền hỏi về nguồn gốc của đào quái dị này.
Triệu Thái thú cung kính nói: "Chuyện này phải nói từ ba tháng trước, lúc đó đúng mùa đào chín, trên chợ chỗ nào cũng bán đào, nhưng sau khi ăn xong, không ít người liền xuất hiện dị trạng, phủ nha lập tức phái người bắt tất cả những người bán đào trên chợ, điều tra xong mới phát hiện đào có vấn đề đều đến từ một thương nhân tên là Ngô Vĩnh, vì vậy chúng ta lại đi truy lùng người này, nhưng Ngô Vĩnh này đã bỏ trốn, khi truy lùng đến hắn, hắn đang chạy trốn, không cẩn thận rơi xuống vực, manh mối liền đứt đoạn, chỉ còn lại một ít đào chưa bán được trong nhà, đã bị niêm phong tiêu hủy toàn bộ."
"Vậy là, ngoài Ngô Vĩnh đã c.h.ế.t kia, bây giờ không còn manh mối nào."
Triệu Thái thú thở dài: "Đúng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-73.html.]
"Vậy còn người nhà của Ngô Vĩnh này thì sao, tuy hắn đã chết, nhưng chẳng lẽ người thân của hắn lại không biết những quả đào này rốt cuộc là từ đâu ra sao?"
"Cái này..." Triệu Thái thú dường như có chút do dự.
Lúc này, Uyển phu nhân lại khẽ lên tiếng: "Ta chính là người thân của Ngô Vĩnh."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Liên Kiều kinh ngạc: "Ngài? Hai người là..."
Nàng vốn tưởng là tỷ đệ hoặc huynh muội gì đó, không ngờ Uyển phu nhân lại nói: "Ta vốn là thê tử của hắn."
Những người có mặt đều kinh ngạc.
Dù sao, Triệu Thái thú này luôn miệng gọi nàng ta là phu nhân, sao nàng ta lại là phu nhân của Ngô Vĩnh?
Lúc này, Triệu Thái thú ho khan một tiếng: "Chư vị quý nhân không biết, Uyển Nương vốn là biểu muội xa của ta, sau khi Ngô Vĩnh chết, tuy bản thân nàng cũng trúng độc kỳ lạ, nhưng lại chủ động bán hết gia sản thay phu quân trả nợ, ta thấy nàng kiên trinh, lại thấy nàng đáng thương, bị lời đồn đại giày vò, nên đã đưa nàng về phủ tạm lánh."
Trải nghiệm này thật sự có chút ly kỳ.
Uyển Nương cảm kích nói: "Đại nhân là người tốt bụng thu nhận ta là thương hại ta một người sắp c.h.ế.t thôi, để mọi người gọi ta là phu nhân, chẳng qua là để bảo vệ ta."
Triệu Thái thú lại thẳng thắn nói: "Cũng không chỉ như vậy, tính tình Uyển Nương rất tốt, ta đã mất thê tử từ lâu, vốn là muốn cùng nàng sống đến bạc đầu."
Uyển Nương cau mày: "Đại nhân nói những điều này làm gì."
Triệu Thái thú nắm tay nàng ta: "Chư vị quý nhân kiến thức rộng rãi, chắc chắn có thể thông cảm cho chúng ta."
Uyển Nương thở dài một tiếng.
Liên Kiều suy nghĩ: "Nếu phu nhân trước kia là phu thê với Ngô Vĩnh, vậy tại sao Ngô Vĩnh lại hại ngài, để ngài cũng ăn phải loại đào này?"
"Tiên nhân là nói cánh tay của ta sao?" Uyển Nương chỉ vào cánh tay trái đã biến thành cành đào của mình, lại lắc đầu, "Trái đào này không phải do Ngô Vĩnh đưa cho ta, mà là sau khi sự việc xảy ra, ta tự mình ăn, bởi vì những người kia tìm đến cửa nhất quyết đòi một câu trả lời, ta bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình ăn trái đào này, để chứng minh trong sạch."
Thì ra là một người nữ nhân kiên cường bất khuất.
Những người có mặt đều tỏ vẻ kính nể, thảo nào ngay cả Thái thú cũng vì nàng ta mà khuynh đảo.