Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:59:14
Lượt xem: 161
Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai né tránh, cũng không ai cúi đầu.
Trong đầu Liên Kiều bỗng thoáng qua cảnh tượng nàng bị hắn giữ chặt eo, cúi người hôn lên... Nàng bất giác rùng mình một cái.
Không được, nàng chỉ nghĩ thôi mà đã thấy rùng mình, huống chi Lục Vô Cữu lại có thể đồng ý sao?
Nàng nghiêng đầu ngắm nhìn đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước của hắn, chợt bật cười, như vừa giác ngộ: “Ta hiểu rồi, nhất định là ngươi đang giả vờ phải không? Giả vờ như điềm nhiên chẳng để tâm, để ta thấy chẳng thú vị mà từ bỏ?”
Lục Vô Cữu nhìn nàng chằm chằm, chợt bật cười:“Nàng lúc nào cũng tự lấy mình làm gốc đo người. Đã từng nghĩ qua, liệu có khi nào ta chẳng giống như nàng không?”
Nụ cười của hắn làm Liên Kiều thoáng ngẩn người, trong lòng không khỏi suy xét.
Ý tứ của hắn không giống nàng? Chẳng lẽ hắn không ghét hôn nàng sao?
Điều đó thật không thể nào!
Liên Kiều chỉ thoáng do dự, ký ức đấu trí đấu dũng giữa nàng và Lục Vô Cữu trong suốt mười năm qua lập tức ùa về. Nàng vội gạt đi ý nghĩ viển vông ấy.
Buồn cười thay!
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hắn dùng cái miệng độc địa kia đã khiến nàng bật khóc không dưới năm lần. Còn chưa kể tính tình hắn nóng nảy, lúc nắng lúc mưa, khó lòng đoán trước.
Nàng đã từng thử đối xử tử tế với hắn. Chẳng hạn, năm nàng tròn mười lăm tuổi, hắn đã tặng nàng một cây trâm bạch ngọc khắc hình Chu Tước. Khi ấy nàng còn nghĩ hắn có chút ý tốt. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện bản thân đã tự đa tình.
Bởi lẽ, Lục Vô Cữu chẳng phải chỉ tặng riêng mình nàng. Các sư tỷ sư muội khác đều nhận được trâm làm quà, kiểu dáng gần như tương đồng. Những vật này chẳng qua là do quan lại bên cạnh hắn chuẩn bị, chỉ để giữ đủ lễ tiết mà thôi.
Đáng hận nhất là, cây trâm của nàng chẳng những không có linh lực, ngay cả khắc hình Chu Tước cũng không tinh xảo. So với cây trâm lộng lẫy của Khương Lê được làm từ lông đuôi Chu Tước thật, thật khác biệt một trời một vực.
Hắn rõ ràng biết nàng và Khương Lê bất hòa, vậy mà còn cố ý tặng đồ giống nhau, còn để nàng kém cỏi hơn. Quả thực tâm tư hiểm độc!
Sau này, Khương Lê ngày ngày cài chiếc trâm ấy, lượn lờ trước mặt nàng suốt một tháng, cười nhạo nàng chẳng ngớt.
Từ đó, Liên Kiều càng thêm ghét Lục Vô Cữu. Cây trâm ngọc kia cũng bị nàng ném vào rương, chẳng buồn ngó ngàng.
Hắn dường như cũng từng hỏi nàng sao không đeo trâm. Nàng giả vờ quên, đáp qua loa: “Là cây trâm nào? Quà tặng nhiều quá, ta chẳng nhớ rõ.”
Khi ấy sắc mặt Lục Vô Cữu rất khó coi. Nàng cố tình buông một câu hờ hững:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-101.html.]
“Có lẽ bị vỡ rồi. Dù sao cũng không phải thứ quan trọng.”
Lục Vô Cữu giận dữ bỏ đi, lạnh mặt với nàng suốt một thời gian dài.
Từ đó, nàng cũng chẳng bận tâm đến hắn nữa.
Một việc lớn như lễ cập kê mà hắn còn châm chọc nàng. Hắn đã chẳng ưa nàng, thì nàng hà tất phải tự mình nghĩ ngợi thêm!
Hiện tại cũng vậy, đặc biệt là với lời của Lục Vô Cữu, nàng không dùng ác ý suy đoán đã là rộng lượng lắm rồi.
Liên Kiều liền phất tay: "Thôi được, để ngươi hôn nơi ấy thì cũng thật làm khó ngươi. Hay là, hôn nơi mắt cá chân của ta đi, thế nào? So với nơi kia có lẽ dễ chấp nhận hơn?"
Lục Vô Cữu nghiêng đầu, thoáng liếc nhìn chân nàng, khóe môi hạ xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
Liên Kiều lại giơ chân phải lên: "Bên trái không được thì bên phải thế nào?"
Nàng cố ý chớp đôi mắt long lanh, nhìn hắn với ánh mắt tinh nghịch, song Lục Vô Cữu chỉ cười nhạt, ánh mắt sâu xa nhìn nàng, khiến Liên Kiều không khỏi cảm thấy rờn rợn, sống lưng lạnh buốt.
Mặc dù Lục Vô Cữu vốn dĩ luôn tĩnh lặng, ít biểu cảm, nhưng Liên Kiều đã quen biết hắn lâu ngày, nàng biết khi hắn lạnh lùng như thế này không nhất thiết là vui vẻ. Nhưng, khi hắn cười như lúc này, rõ ràng là không hề vui.
Liên Kiều lúng túng thu chân lại, ý thức được có lẽ mình đã đi quá giới hạn.
Dẫu rằng Lục Vô Cữu khiến người ta chán ghét, nhưng hiện hắn đang giúp nàng giải độc. Liên Kiều xưa nay ân oán phân minh, biết tiến biết lùi, bèn quyết định không làm khó hắn thêm.
Gây phiền lòng người khác vốn là sở trường của nàng, chẳng hạn như cha, nàng thường chọc ông giận đến nỗi cầm roi lông công đuổi theo nàng khắp núi. Nhưng lần nào, chỉ cần nàng rơi vài giọt lệ hay giả giọng nũng nịu, cha liền mềm lòng, không chỉ vứt roi mà còn bế nàng lên dỗ dành.
Còn lần này, với Lục Vô Cữu, mọi chuyện chưa đến mức ấy, nàng bèn khẽ cười, nắm lấy tay hắn:
"Được rồi, được rồi, chẳng qua là đùa ngươi một chút thôi. Ta đâu thực sự muốn ngươi hôn m.ô.n.g ta, cũng chẳng ép ngươi hôn mắt cá chân. Làm gì mà nhỏ nhen thế chứ!"
Lục Vô Cữu mím môi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng khó đoán.
Liên Kiều khẽ lay tay hắn, cười nói: "Mắt cá chân cũng là đùa đấy. Ta cam đoan sau này chỉ cho phép ngươi hôn những nơi lộ ra ngoài, tuyệt đối không vượt qua giới hạn, ngươi thấy thế nào?"
Cuối cùng, Lục Vô Cữu ngẩng đầu, dường như có điều muốn nói.
Liên Kiều thấy hắn sắp xiêu lòng, bèn mỉm cười kết thúc: "Ngươi không nói gì, ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé! Lần này chỉ hôn vai thôi, không được trả giá nữa đâu!"
Nói xong, nàng nhẹ kéo lỏng cổ áo, để lộ bờ vai nhỏ nhắn, tròn trịa: "Đây này, sạch sẽ tinh tươm, chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ?"