Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-01-30 05:21:57
Lượt xem: 60

So với sự nóng vội của nàng, Lục Vô Cữu ăn uống tao nhã hơn nhiều, chỉ thấy hắn thong thả ăn xong một bát cháo, lấy một chiếc khăn tay chuẩn bị lau miệng.

Liên Kiều bực bội thầm nghĩ, hắn vốn không có vị giác, sao còn ăn ngon lành như vậy?

Kẻ lập dị.

Nhưng mà nhìn kỹ lại, ánh mắt rơi vào chiếc khăn tay thêu hoa văn chìm của Lục Vô Cữu, rồi lại rơi vào đôi môi mỏng của hắn, nàng bỗng sặc cháo, ho sù sụ.

Khoan đã, hắn lấy cái gì lau miệng vậy!

Hắn vậy mà còn một chiếc khăn tay giống hệt, còn lấy ra lau miệng?

Nhưng chiếc khăn tay đó vẫn còn lót ở dưới thân nàng mà...

Yến Vô Song vội vàng đưa cho nàng một bát trà: "Cấp cái gì, có ai tranh với ngươi đâu."

Liên Kiều thuận miệng bịa ra một lý do: "Cháo nóng quá."

Yến Vô Song nhìn nàng kỳ quái: "Bát trong tay ngươi là tàu hũ hạnh nhân, lạnh mà."

"Vậy sao, haha, chắc là vì quá lạnh nên mới bị sặc."

Liên Kiều nói năng lộn xộn, vừa khuấy bát tàu hũ không biết mùi vị ra sao, vừa len lén nhìn Lục Vô Cữu, trong lòng rối bời.

Có nên nhắc nhở Lục Vô Cữu không nhỉ, nàng biết hắn rất kĩ tính, nếu biết chắc chắn sẽ vứt bỏ tất cả những chiếc khăn tay tương tự, nhưng nói ra lại kỳ quặc, chuyện này sao mà nhắc nhở hắn được!

Lúc này, Lục Vô Cữu chậm rãi, tao nhã cầm khăn tay, lại lau khóe miệng, còn hơi nhếch môi hỏi nàng: "Không phải đói sao, sao không ăn nữa, nhìn ta làm gì?"

"Ai nhìn ngươi!"

Liên Kiều chột dạ, tay run lên, thìa rơi tõm vào bát, mặt không hiểu sao lại đỏ bừng, ngồi không yên.

May mà hắn không biết nàng lấy khăn tay của hắn làm gì, nếu biết, chắc chắn sẽ thấy ghê tởm lắm.

Lần đầu tiên Liên Kiều cảm thấy ăn không ngon, ăn vài miếng liền vội vàng trở về.

Yến Vô Song gãi đầu, chẳng lẽ mất tích hai ngày khẩu vị của nàng cũng thay đổi rồi sao?

Nàng ấy lẩm bẩm: "Sữa chua hấp đường, bánh chân ngựa, bánh hoa quế, mấy món này không phải là món ngươi thích ăn nhất sao?"

Lục Vô Cữu đặt khăn tay xuống, lúc rời đi vô tình liếc nhìn bàn đồ ăn đầy ắp.

Ngày hôm sau, khi đang chải tóc, nàng sờ vào đuôi tóc, mới nhớ ra dây buộc tóc của mình vẫn còn ở chỗ Lục Vô Cữu, mà dây buộc tóc này tuy không quý giá, nhưng là do Yến Vô Song tặng nàng, vì vậy liền đi đòi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-111.html.]

Trên đường đi, nàng rất lo lắng Lục Vô Cữu đã vứt dây buộc tóc của nàng đi rồi.

Dù sao, Lục Vô Cữu là người rất nghiêm khắc trong việc phân chia ranh giới.

Liên Kiều nhớ năm đó có một vị sư muội thầm mến Lục Vô Cữu đã lâu, biết sắp đến sinh thần của hắn, đã tỉ mỉ viết một bức thư tình bày tỏ tình cảm chân thành tặng hắn.

Đương nhiên, ngay cả cửa ải Thao Thiết cũng không qua được, còn chưa kịp đưa đến trước mặt hắn.

Về sau, sư muội này vẫn kiên trì, tìm cách dò la được Lục Vô Cữu đang tu luyện đan đạo, bèn nhân cơ hội nhét lễ vật vào trong sách của hắn, mong hắn lật sách ra sẽ phát hiện.

Thế nhưng Lục Vô Cữu sau khi liếc thấy góc thiệp màu vàng nhạt lộ ra thì không hề mở cuốn sách đó nữa, nói là đã thuộc lòng, toàn bộ nội dung trong sách đều nhớ cả rồi.

Người dạy đan đạo là một lão phu tử rất nghiêm khắc và cổ hủ, thấy hắn thậm chí còn không mở sách, trông có vẻ kiêu ngạo, liền khảo hắn nội dung trong sách trước mặt mọi người.

Không ngờ Lục Vô Cữu không chỉ nói được số trang mà ngay cả số dòng cũng nhớ rõ, lão phu tử hất tay áo, bèn mặc kệ hắn.

Cuốn sách đó cùng với tấm thiệp viết đầy tình cảm chân thành kẹp trong sách đương nhiên cũng bị vứt đi, ngay cả việc vứt cũng là do Thao Thiết làm, hắn không hề đụng vào.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Khi đi săn đêm lại càng như vậy, gặp yêu quái bình thường Lục Vô Cữu thường cho nó một cái c.h.ế.t thống khoái, nhưng nếu yêu quái đó trong lúc đánh nhau dám dùng độc hoặc phun thứ gì đó văng vào người khiến hắnkhó chịu, thì đừng hòng giữ được toàn thây.

Thế nhưng ngoài dự đoán của Liên Kiều, dây buộc tóc của nàng không những không bị Lục Vô Cữu vứt đi, ngược lại còn được giặt sạch vết máu, nằm gọn gàng trên cuốn sách mà Lục Vô Cữu hay xem.

Liên Kiều bèn thở phào nhẹ nhõm, cất dây buộc tóc vào túi: "Xem như ngươi còn chút lương tâm, biết ta đang cứu ngươi nên không vứt đồ của ta đi."

Lục Vô Cữu lại có vẻ hơi không vui: "Nàng cố ý đến đây một chuyến, chỉ là để lấy dây buộc tóc thôi sao?"

"Không thì sao?" Liên Kiều khó hiểu.

Lục Vô Cữu chắp tay ra sau lưng, mặt lạnh như nước.

Liên Kiều nhìn thấy tay hắn mới nhớ ra hỏi một câu: "Đúng rồi, vết thương ở tay ngươi thế nào rồi?"

Câu hỏi này rất qua loa, chiếu lệ, chẳng nghe ra chút quan tâm nào.

Lục Vô Cữu lạnh nhạt nói: "Vẫn ổn."

"Vậy là được rồi." Liên Kiều thật sự không quan tâm, dù sao linh lực của tu sĩ sau khi không bị áp chế thì vết thương cũng lành rất nhanh, nàng cảm thấy nếu mình đến muộn hơn một chút, chắc cũng chẳng thấy Lục Vô Cữu bị thương nữa, nghe nói hắn không sao bèn xoay người vẫy tay, "Vậy ta đi đây."

Lục Vô Cữu lại gọi nàng lại: "Đồ của nàng đã lấy về rồi, vậy đồ của ta đâu?"

"Đồ gì của ngươi?" Liên Kiều rất vô tư.

Lục Vô Cữu mím môi mỏng: "Khăn tay, nàng đã lấy tổng cộng ba cái, quên rồi à?"

Loading...