Sắc mặt Liên chưởng môn hòa hoãn: “Còn cần bao lâu nữa?”
Cụ thể bao lâu, Liên Kiều cũng , nàng về phía Hàn thần y.
Hàn thần y dám thẳng khi Độ Kiếp kỳ sẽ từ từ giải, bèn giải thích là ông thuốc giải, chỉ cần điều chế là .
Lúc Liên chưởng môn mới yên tâm, dặn dò thêm vài câu, Liên Kiều , trăng lên cao, trời còn sớm, bèn kiếm cớ khỏe về.
Liên chưởng môn mới ngừng dặn dò, cho nàng rời .
Lúc , Lục Vô Cữu cũng Triệu hoàng hậu giữ .
Lục Vô Cữu đoạt quán quân khiến Triệu hoàng hậu bất mãn, hơn nữa, lúc yến tiệc bắt đầu còn biến mất thấy.
Triệu hoàng hậu đang trách mắng hành động như mất mặt mũi, sẽ khiến nghĩ Thiên Ngu khí độ.
Lục Vô Cữu cúi đầu, mặt biểu cảm gì.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hắn chỉ đột nhiên nghĩ đến Liên Kiều, ba năm khi nàng thua tay thì mang nét mặt gì?
Hình như là tức tưởi, đó hít hít mũi, chạy đến mặt hét lên bảo đừng đắc ý, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thắng .
Liên chưởng môn biểu hiện như thế nào?
Hình như hề tức giận, ngược còn xoa đầu Liên Kiều, khen nàng so với tiến bộ hơn nhiều.
Sau đó, hai cha con bọn họ cùng trở về như thường, vì thua nên Liên chưởng môn còn khoan dung với nàng hơn nhiều, thời gian đó Liên Kiều gây ít chuyện, Liên chưởng môn cũng chỉ nhắm mắt cho qua.
Quả nhiên với khác .
Thiên Ngu quan tâm rốt cuộc là , là linh căn của ? Hay cách khác, là những thứ linh căn của thể mang cho bọn họ?
Bàn tay buông thõng bên của Lục Vô Cữu từ từ siết chặt, khí tức cuồn cuộn, cỗ lực lượng trong cơ thể bắt đầu mất kiểm soát.
Điều hòa ba , Triệu hoàng hậu chắc cũng , hỏi: “Con khỏe ?”
Lục Vô Cữu mím môi ừ một tiếng.
Triệu hoàng hậu nhíu mày, chút lo lắng: “Nếu , con về nghỉ ngơi , Quốc sư chắc hai ngày nữa sẽ điều tức xong xuất quan, đến lúc đó để ông xem cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-273.html.]
Lục Vô Cữu bèn cáo lui.
Lúc , Triệu hoàng hậu bóng lưng đầy lo âu.
Lúc , trong thiên điện truyền đến tiếng Lục Khiếu hình như đập chén bỏng tay, Triệu hoàng hậu vội vàng bước qua, trách mắng: “Sắp cập quan mà còn ngang bướng như , gánh vác trọng trách?”
Lục Khiếu mất kiên nhẫn đá đá nữ tỳ đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hừ lạnh một tiếng: “Có hoàng thiên tư trác tuyệt, Thiên Ngu còn chỗ cho ? Còn trọng trách gì nữa? Sau chỉ cần đăng cơ cho một vị vương gia nhàn rỗi là ân huệ to lớn , chừng ngày nào đó thấy ngứa mắt, đày đến biên cương xa xôi cũng chẳng gì lạ.”
Triệu hoàng hậu mắng vô dụng: “Nói bậy, Thiên Ngu giao cho con thì giao cho ai?”
Lục Khiếu cứ tưởng nhầm, chằm chằm Triệu hoàng hậu: “Mẫu hậu ý gì, hoàng sinh là Thái tử, hoàng vị còn liên quan gì đến con?”
Triệu hoàng hậu tự lỡ lời, mím môi , chỉ : “Hoàng con thiên phú dị bẩm, khả năng phi thăng ? Nếu nó thật sự thoát thai hoán cốt, chắc chắn Thần Cung, cho nên, trọng trách tám chín phần vẫn rơi tay con, con cũng nên cảnh giác một chút, cứ nghịch ngợm như , thể khiến yên tâm?”
Thì là .
Lục Khiếu lạnh: “Kẻ tẩu hỏa nhập ma thoát thai hoán cốt, phi thăng e là dễ dàng như .”
Triệu hoàng hậu : “Dễ đều là cơ duyên, con chỉ cần phấn chấn lên, việc nên là , hơn nữa, chẳng con thích cô nương nhà họ Liên , nàng bằng tuổi con đoạt quán quân Tiên Kiếm Đại Hội, nếu con còn chịu cố gắng, cho dù hạ cầu xin, với tính cách yêu thương con gái như mạng của Liên chưởng môn cũng nhất định sẽ đồng ý.”
Nhắc đến Liên Kiều, sắc mặt Lục Khiếu khó coi, nhạt : “Mỹ nhân tuyệt sắc như đến lượt con, sớm hoàng thu tay , chẳng lẽ hoàng với mẫu hậu ? Khoảng thời gian biến mất thấy yến tiệc chính là đang dan díu với vị đại tiểu thư Liên thị ở hậu sơn, ân ân ái ái đấy!”
“Có chuyện như ?” Sắc mặt Triệu hoàng hậu biến đổi.
Lục Khiếu : “Không ? Nếu thì mẫu hậu nghĩ tại đến muộn như ? Cái gọi là quán quân e rằng cũng chỉ là trò chơi tình thú của hai bọn họ thôi.”
Triệu hoàng hậu đến đây bất mãn, thở dài một : “Đứa nhỏ coi trọng đại hội như quả thật là quá đáng, thật sự là cứng cánh , quản cũng , trách …”
“Trách cái gì?” Lục Khiếu cảm thấy mẫu hậu hình như đang giấu chuyện gì đó.
Triệu hoàng hậu lắc đầu, chịu nữa.
…
Đêm tối mịt mùng, ánh trăng chan hòa.
Lúc Lục Vô Cữu bước tiểu thụ lâm, từ xa thấy một gốc cây bồ đề.
Đi tới lui, hề an phận, thỉnh thoảng còn thò đầu về phía sân viện của .