Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:47:57
Lượt xem: 154

Lục Vô Cữu gỡ dải lụa trên mắt xuống, thản nhiên nói: “Không nhớ hết. Nhưng mà, nàng có quên một chuyện không… ta chỉ là không có vị giác, chứ không phải không có khứu giác, ta ngửi được. Một đĩa đậu phụ thối lớn như vậy được bưng đến, rốt cuộc là ta ngốc, hay là nàng ngốc đây?”

???

Trời đất ơi, vốn tưởng là nàng lừa hắn, không ngờ lại là nàng bị lừa!

Mấy trái đào, mơ, hạnh chắc cũng vậy, cho dù hắn không nhớ được vị chua ngọt đắng cay, nhưng vẫn có thể ngửi ra mùi hương, thảo nào lại nhận ra được!

Liên Kiều nổi giận đùng đùng: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi vậy mà dám gạt ta, còn không chịu nói cho ta biết!”

Lục Vô Cữu thản nhiên nhắc nhở: “Đừng quên, nàng đã đồng ý đánh cược, tổng cộng ba mươi sáu lần.”

Cái gì, vậy mà tới ba mươi sáu lần!

Liên Kiều càng tức giận hơn, tuy rằng không khó, nhưng nàng còn chưa biết cách chữa trị như thế nào, nhỡ đâu là bắt nàng thay hắn nghiền thuốc thì sao, ba mươi sáu đêm cũng quá mệt mỏi rồi chứ?

Lục Vô Cữu c.h.ế.t tiệt, Lục Vô Cữu lòng dạ hiểm độc, Lục Vô Cữu đáng ghét…

Nàng hối hận vì đã thương hại hắn!

Liên Kiều bị chọc tức không nhẹ, quay người liền sai người đem tất cả hoa quả xuống. Bắt nạt nàng phải không, vậy thì đừng hòng dùng miệng nàng ăn uống, đừng hòng nếm được bất kỳ mùi vị nào nữa!

Khi hoa quả lần lượt được mang xuống, cuối cùng cũng thấy được một tia nghi hoặc trong mắt Lục Vô Cữu, nàng cảm thấy tâm trạng tốt lên hẳn.

Hừ, còn tưởng Lục Vô Cữu kiêu ngạo đến mức nào, chẳng phải cũng thèm thuồng giống nàng sao?

Thế là, ngay cả chùm nho xanh chưa chín kia Liên Kiều cũng không chừa cho hắn, còn cố ý bứt từng quả một đem ra cho chim ăn trước mặt hắn.

Nhưng việc này lại khiến Liên Kiều hiểu lầm Lục Vô Cữu.

Hắn gõ gõ bàn, không hề tức giận, chỉ khẽ cười, không biết đang nghĩ gì.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Sau đó, hắn giơ tay ngưng tụ một đạo truyền âm phù đến Vô Tướng Tông, không bao lâu, đầu bên kia liền truyền đến một giọng nam ôn hòa.

Người nam nhân đó tên là Hứa Linh Quân, là một trong những người bạn đồng môn khi Lục Vô Cữu mới vào núi tu hành.

“Sư muội?”

Giọng Hứa Linh Quân có chút do dự, dường như đang thắc mắc tại sao Liên Kiều cũng có thể sử dụng truyền âm phù của Thiên Ngu, rõ ràng mấy nhà đều đề phòng lẫn nhau, rất nhiều thứ không thể dùng chung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-93.html.]

Chốc lát, đầu bên kia đã giải thích xong.

“Là ta.”

Hứa Linh Quân lại gọi: “Sư huynh?”

Lục Vô Cữu ừ một tiếng, Hứa Linh Quân càng thêm khó hiểu.

Lục Vô Cữu giải thích sơ qua, rồi chuyển sang hỏi: “Linh Quân, ngươi có tài liệu về các bài học tu luyện và thử thách của toàn bộ đệ tử năm ngoái không?”

Hứa Linh Quân đoán chắc là Lục Vô Cữu gặp phải rắc rối gì đó, liền vội vàng đáp: “Có, sư huynh chờ một chút.”

Không lâu sau, hắn liền tìm thấy: “Tất cả đều ở đây.”

Lục Vô Cữu bảo hắn mở ra, tra phần của Bồng Lai Phong, đặc biệt là phần dạy phương pháp song tu.

Hứa Linh Quân nhớ Lục Vô Cữu dường như chưa từng học những môn lộn xộn này, nhưng có lẽ có công dụng khác? Vậy nên vẫn đọc từng cái một.

Khi nghe đến ba chữ “Xích Hà Tử”, Lục Vô Cữu liền bảo dừng lại: “Ta nhớ, vị tiền bối Xích Hà Tử này hình như tu luyện Vô Tình Đạo?”

Hứa Linh Quân đáp: “Trí nhớ sư huynh tốt thật, đúng là như vậy.”

Lục Vô Cữu có thể nhớ được, là nhờ con rắn Xích Đồng từng cầu cứu hắn.

Con rắn đó quen biết Xích Hà Tử từ sớm, từng có một đoạn duyên phận.

Sau đó, cả nhà Xích Hà Tử bị yêu tộc tàn sát, thương vong nặng nề, Xích Hà Tử liền căm hận yêu tộc đến tận xương tủy, cũng hận luôn cả con rắn Xích Đồng này, cho rằng chính nó đã dẫn yêu vật đến, khiến nhà nàng gặp tai họa, bèn đoạn tuyệt quan hệ với nó, từ nay về sau đoạn tuyệt tình cảm, tu luyện Vô Tình Đạo, gặp yêu ma quỷ quái nào là g.i.ế.c không tha.

Mười mấy năm sau, nàng dựa vào đạo này mà trở thành Phong chủ một phong.

Rắn Xích Đồng tuy không có ý hại người, nhưng những yêu vật đó đúng là bị mùi của nó dẫn đến. Những năm sau đó, nó lặng lẽ đi theo sau Xích Hà Tử âm thầm giải quyết rắc rối cho nàng, sau thấy nàng sự nghiệp đã thành, liền hoàn toàn không còn vướng bận.

Rồi nó moi nội đan, hóa thành người, làm một tiểu đồng quét dọn dưới trướng Xích Hà Tử, lặng lẽ bầu bạn với nàng nửa năm, cuối cùng c.h.ế.t đi, trong một đêm tuyết rơi, nàng tự tay chôn cất, coi như là trọn vẹn niệm tưởng.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, Lục Vô Cữu trầm mặc một lát: “Vô Tình Đạo đã không dính dáng đến tình ái, vậy tại sao lại để Xích Hà Tử đi dạy phương pháp song tu?”

Hứa Linh Quân gãi đầu: “Nghe nói, môn học này ngay từ đầu đã do tiền bối Xích Hà Tử dạy, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi, nhưng từ mười năm trước, đúng là đã có chút vấn đề…”

Lục Vô Cữu hỏi: “Vấn đề gì?”

Hứa Linh Quân nói: “Tiền bối Xích Hà Tử vì chuyện của rắn Xích Đồng mà tính tình đại biến, thêm vào việc tu luyện Vô Tình Đạo, nên khi dạy học cũng hoàn toàn thay đổi phương pháp, chỉ dạy tâm pháp, còn lại đều không dạy, hơn nữa lời lẽ rất khinh thường tình yêu, còn khuyên tất cả đệ tử đều chuyển sang tu Vô Tình Đạo giống nàng. Sau đó, người đến nghe giảng ngày càng ít, năm ngoái nghe nói chỉ có Liên Kiều sư muội rất ủng hộ, nghe lời dạy bảo của nàng răm rắp, hình như là vì khi còn nhỏ tiền bối Xích Hà Tử từng giúp đỡ nàng…”

Loading...