Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-01-23 03:09:39
Lượt xem: 339
“Nàng làm gì đó?”
Thanh âm lạnh lùng pha lẫn chút dò xét.
Liên Kiều lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nàng xấu hổ rụt tay lại, lập tức lăn khỏi giường mà đáp: “Chỉ là hiểu lầm! Ta không cẩn thận thôi mà!”
Nàng biết hành động vừa rồi thật khiến người khác hiểu lầm, nhưng trời đất chứng giám, nàng chỉ muốn lại gần để giải cổ, tuyệt đối không có ý gì khác!
Điều kỳ lạ là, cớ gì đai áo của Lục Vô Cữu lại dễ tháo đến vậy, nhất là trong tình cảnh có người ngoài như nàng ở đó?
Nàng từng nghĩ với tính cách khép kín, xa cách của hắn, lúc ngủ hẳn phải quấn ba lớp trong, ba lớp ngoài kín mít mới đúng.
Lục Vô Cữu dường như không tin lời nàng, ánh mắt hắn thoáng tối đi, nhìn nàng chăm chú, khó đoán cảm xúc.
Liên Kiều đan hai tay vào nhau, chân tay luống cuống, bỗng nhiên nghĩ ra một ý.
“Thật ra… lúc nãy là có một con muỗi, một con muỗi rất to đang hút m.á.u trên người ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi đập muỗi thôi! Ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Lục Vô Cữu nhạt giọng hỏi lại: “Muỗi to đến đâu mà cần nàng phải mang cả ghế lại? Hay định dùng ghế để đập?”
Liên Kiều nghẹn lời, đành nghiến răng cố giải thích: “Thì là rất to, vì… vì nó là một con yêu muỗi! Đương nhiên to hơn và đáng sợ hơn muỗi thường rất nhiều!”
Lời vừa dứt, không khí lập tức trầm xuống.
“Nàng nói rằng, muỗi cũng có thể thành tinh sao?” Lục Vô Cữu nhướn mày, vẻ mặt khó tin.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Liên Kiều chỉ đành mặt dày bịa tiếp: “Tuy rằng chuyện muỗi thành tinh là hiếm thấy, nhưng bọ ngựa còn có thể hóa yêu, muỗi cớ sao lại không được? Ngươi quên rồi ư, ta có thiên phú nhìn thấu bách yêu, từ năm ba tuổi đã lập được đại công, từng bắt giữ một yêu quái nằm vùng!”
Nhắc đến việc này, Lục Vô Cữu quả nhiên trầm ngâm giây lát.
Bởi lẽ chuyện này quả thực quá đỗi hoang đường, đến nay vẫn được liệt vào bí mật tuyệt đối của Vô Tướng Tông, không được phép tiết lộ ra ngoài.
Mỗi khi nhớ lại, ngay cả Liên Kiều cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Bởi lý do nàng luôn miệng nói mình thiên phú dị bẩm, không chỉ vì sở hữu cửu đoạn linh căn, mà còn vì một năng lực ít ai biết đến…nhìn thấu bách yêu chỉ qua một ánh mắt.
Nghe qua tưởng chừng không đáng kể, nhưng thực chất, yêu khí biến hóa vô lường, đại yêu tu hành sâu xa, nếu cố ý ẩn giấu trong hình người, ngay cả tu sĩ cao cường cũng khó lòng phát giác.
Năm xưa, từng có một đại yêu không những hóa thành người, mà còn trà trộn vào Vô Tướng Tông, thậm chí xuất chúng đến độ trở thành phong chủ một ngọn núi, suốt nhiều năm không ai hay biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-28.html.]
Cho đến một lần tại yến tiệc, đại yêu kia ôm lấy Liên Kiều khi nàng chỉ mới ba tuổi, không ngừng nhéo đôi tay tròn trịa, mũm mĩm của nàng để trêu đùa...
Liên Kiều bị trêu ghẹo đến bật cười khanh khách, bèn thuận tay nắm lấy cánh tay của đại yêu kia, ngây thơ thốt lên rằng cánh tay y nhiều hơn cánh tay nàng, tổng cộng có đến sáu cái "tay" lận!
Lời vừa dứt, cả gian phòng im lặng đến nỗi kim rơi cũng nghe được.
Ban đầu, mọi người chỉ cho rằng Liên Kiều là tiểu hài tử vô tri, đồng loạt cười gượng vài tiếng để che đậy sự ngượng ngập.
Thế nhưng, khi nhìn thấy “cánh tay” trong tay Liên Kiều dần hiện nguyên hình, lộ ra lớp gai sắc nhọn, ai nấy đều biến sắc, lập tức nhận ra rằng chuyện này không hề đơn giản.
Vậy là, yến tiệc hôm đó kết thúc bằng một bí mật kinh thiên động địa: Phong chủ Bích Hoa Phong hóa ra là một đại yêu bọ ngựa mắt kép. Từ đó, cả tông môn lâm vào một trận hỗn loạn chưa từng có.
Cũng từ sự kiện ấy, thiên phú “nhất mục biện bách yêu” một ánh mắt phân biệt trăm yêu của Liên Kiều được phát hiện.
Bởi vậy, khi Liên Kiều khẳng định nàng nhìn ra con muỗi này đã thành yêu, Lục Vô Cữu chẳng thể phản bác ngay được.
Chỉ thấy hắn trầm ngâm, chậm rãi nói: “Yêu muỗi quả thật hiếm gặp, nhưng con muỗi này dù có thành tinh cũng thật kỳ lạ, chẳng hút m.á.u lại đi cởi y phục của ta?”
Liên Kiều á khẩu: “...”
Dẫu ngốc mấy cũng nghe ra, Lục Vô Cữu đang châm chọc nàng!
Nàng xấu hổ, giận dữ phản bác: “Ai cởi y phục của ngươi? Chỉ là vô ý mà thôi! Ngươi có gì đáng để ta nhìn chứ?”
Lục Vô Cữu điềm nhiên đáp: “Ồ, vậy tại sao vừa rồi mắt nàng lại trừng lớn đến thế?”
Liên Kiều khoanh tay, cứng giọng nói: “Ta chỉ kinh ngạc thôi! Không ngờ người trông lạnh lùng như ngươi, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ bình thường như bao kẻ khác mà thôi!”
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ “bình thường,” khiến tay Lục Vô Cữu khựng lại trong lúc buộc áo.
“Vậy xem ra nàng thấy nhiều rồi, nhìn quen quá hóa nhạt nhẽo phải không?”
Liên Kiều ngẩng cằm: “Tất nhiên! Ngươi có gì đặc sắc đâu, tại sao ta phải nhìn ngươi? Ta đã nói rồi, chỉ là vô ý thôi, đều tại cổ tình quấy phá cả…”
Nàng cố chấp biện hộ, vừa nói vừa lải nhải về sự phiền toái của cổ tình.
Lục Vô Cữu cúi mắt, ánh nhìn vô tình lướt qua đôi tai nàng. Lúc này, đôi tai ấy đã đỏ ửng, khẽ run lên như tai mèo đang căng thẳng, phủ một lớp sắc hồng nhàn nhạt.
Vốn dĩ giọng hắn lạnh lùng, nay lại dịu đi đôi phần: “Ta đâu nói là không tin nàng?”
Liên Kiều lập tức ngậm miệng.
Chỉ thấy Lục Vô Cữu tiến về phía mép giường, để lại một ánh mắt nhàn nhạt: “Nàng có thể qua đây rồi.”