Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-01-30 00:20:53
Lượt xem: 67
Liên Kiều tức giận, bèn thúc giục Thanh Hợp trong tay c.h.é.m xuống một kiếm, chỉ thấy mặt đất đúng là có nứt ra, nhưng bên dưới chỉ là đất bình thường, không phải là hang động mà họ đã ở.
Liên Kiều thấy kỳ lạ: "Sao lại thế này, rõ ràng chúng ta đi ra từ đây mà."
Lục Vô Cữu trầm ngâm một lát, nói: "Hang động đó có lẽ không phải là hang động thật sự, mà là bên trong một pháp khí, pháp khí biến mất, hang động tất nhiên cũng sẽ không ở nguyên vị trí cũ."
Năm đó trong Côn Luân Thần Cung đại loạn, Ly Cơ đã dùng Khung Đồng Ấn làm lò, thiêu rụi Thần Cung, mà trong hang động kỳ quái đó lại nhốt c.h.ế.t rất nhiều tu sĩ cao giai, vậy nên pháp khí này không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn chính là mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà họ vẫn luôn tìm kiếm.
Mảnh vỡ này lại ở trong tay Hàn phương sĩ, thảo nào hắn có thể luyện chế ra thuốc giải độc.
Nhưng hắn chỉ là một phương sĩ nhỏ bé lang thang giang hồ, ngay cả tu sĩ cũng không phải, rốt cuộc làm sao có được mảnh vỡ, lại còn luyện chế được thuốc giải? Hắn và đào quái dị này rốt cuộc có quan hệ gì, tại sao lại bỏ trốn?
Liên Kiều nhanh chóng đuổi theo, cố gắng tìm Hàn phương sĩ.
Vừa ra khỏi cửa, nàng lại có chút hoang mang, chỉ thấy trời đã tối, màn đêm mờ mịt, mà nàng nhớ rõ ràng họ đã ở trong hang động một đêm và một ngày, lẽ ra bây giờ phải là buổi chiều mới đúng, sao lại là buổi tối rồi?
Liên Kiều hỏi Lục Vô Cữu, hắn cũng nhíu mày không nói. Nàng chỉ nghĩ là mình ngủ quá nhiều nên mơ hồ, có lẽ họ thật sự đã ở bên trong cả một ngày một đêm?
Lúc này, Yến Vô Song thoáng thấy bóng dáng của họ, vừa vặn đuổi theo, vừa mở miệng liền nói: "Hai người ra rồi, lão già đó thật sự có gì đó kỳ quái sao?"
Liên Kiều thầm nghĩ mình mất tích một ngày một đêm, phản ứng của Yến Vô Song cũng quá bình tĩnh rồi.
Nhưng mà, có lẽ việc điều tra án quan trọng hơn, nàng ấy quên mất rồi. Thế là nàng nói ngắn gọn về những gì đã xảy ra trong ngày, cuối cùng thở dài một hơi.
"Không ngờ bận rộn gần một ngày một đêm, vẫn để hắn chạy mất! Mà các ngươi canh giữ ở ngoài suốt, không thấy hắn đi ra sao?"
Yến Vô Song lại ngẩn người: "Khoan đã? Một ngày một đêm gì cơ?"
Liên Kiều cũng ngẩn người: "Ta còn muốn hỏi ngươi đây, ta mất tích lâu như vậy mà ngươi cũng không tìm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-109.html.]
Hai bên đối chiếu, cùng im lặng, sau đó nhìn nhau đầy nghi ngờ, cảm thấy mình lại gặp phải ảo cảnh.
Lục Vô Cữu thì ngẩng đầu nhìn trăng trên đỉnh đầu.
Cuối cùng, sau khi xác định nàng không bị sốt cũng không bị khống chế tâm trí, Yến Vô Song khó khăn mở miệng: "Trong mắt ta, hai người căn bản không hề biến mất một ngày một đêm, chỉ rời đi chưa đến một chén trà nhỏ, ngươi xem mặt trăng này, lúc hai người vào dò xét nó còn treo trên mái nhà, bây giờ, nó vẫn treo ở đó."
Liên Kiều kinh ngạc: "Sao có thể, ta thật sự đã rời đi một ngày một đêm, ngươi xem thanh kiếm Thanh Hợp này, chính là lấy được từ trong hang động, còn có vết thương của Lục Vô Cữu, nhiều chuyện như vậy sao có thể xảy ra trong một chén trà nhỏ, hơn nữa tối qua ta còn ngủ một giấc..."
"Nhưng mà, ta thật sự chỉ ngủ gật một lát..." Yến Vô Song cũng không hiểu gì cả, nàng ấy kiên quyết mình cũng không sai, vô cùng khó hiểu, "Sao có thể như vậy được!"
Liên Kiều thậm chí bắt đầu nghi ngờ Yến Vô Song trước mắt có phải là thật hay không. Đầy bụng nghi ngờ, nàng bỏ đi, lại ra ngoài đường túm lấy một người qua đường, hỏi hắn hôm nay rốt cuộc là ngày hai mươi tháng năm hay hai mươi mốt tháng năm. Người qua đường không chút do dự nói là ngày hai mươi tháng năm, sau khi thấy nàng không tin, còn dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hỏi liên tiếp mấy người, câu trả lời đều như vậy.
Trong đầu Liên Kiều ầm một tiếng, đột nhiên nhớ tới thùng tắm bên cạnh bình phong mà họ nhìn thấy lúc vừa ra ngoài…
Hôm qua lúc họ rơi xuống, nước trong thùng tắm còn đang bốc khói, hôm nay trở về, nước trong thùng tắm vẫn chưa nguội.
Lúc đầu nàng chỉ nghĩ là lại có người đổ nước vào, bây giờ lại nhận ra có gì đó không đúng. Nếu Hàn phương sĩ đã bỏ trốn từ sớm, vậy thì hôm nay người hầu sao lại tiếp tục chuẩn bị nước cho hắn?
Giải thích duy nhất chính là, thùng nước nóng này vẫn là thùng nước nóng đó, chỉ là thời gian họ bị nhốt trong hang động và thời gian nước nguội có sự khác biệt, nói cách khác là một ngày một đêm trong hang động thậm chí còn chưa đủ để một thùng nước nóng bên ngoài nguội đi...
Liên Kiều chậm rãi quay đầu, ngây người nói: "Ta hiểu rồi, mảnh vỡ Khung Đồng Ấn kia bên trong làm thời gian trôi qua khác với bên ngoài, chúng ta ở bên trong gần một ngày một đêm, ở bên ngoài có thể chỉ là thời gian uống một chén trà!"
"Thời gian trôi qua khác nhau?" Yến Vô Song kinh ngạc trợn to hai mắt, "Có phải ngươi nhớ nhầm thời gian rồi không, thật sự có nơi kỳ quái như vậy sao?"
Liên Kiều lắc đầu, không, nàng không nhớ nhầm, Yến Vô Song cũng không sai, đúng là thời gian bên trong và bên ngoài không giống nhau.
Liên Kiều đột nhiên lại nhớ tới Hàn phương sĩ, thảo nào mỗi lần gặp hắn lại thấy hắn già đi rất nhiều, thì ra hắn thật sự đã già đi. Nếu nàng đoán không nhầm, lúc hắn biến mất hẳn là đang ở trong hang động kỳ quái đó, thời gian của hắn và thời gian bên ngoài không giống nhau!