Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-01-24 00:34:44
Lượt xem: 321
Được rồi, không dùng kiếm nữa chắc là được chứ gì?
Vừa hay trong viện có hồ nước, Liên Kiều bèn thi pháp triệu thủy, cao giọng hô:
“Thủy Lai!”
Tức thì, từ trong hồ nước bốc lên một con thuỷ long.
Chỉ là, con thuỷ long gào thét ấy còn chưa kịp chạm vào Trinh Nương thì đã bất ngờ xì hơi “xòa” một tiếng ngay trên đỉnh đầu Liên Kiều, khiến nàng ướt như chuột lột.
Liên Kiều ngẩn ngơ.
Quay đầu lại nhìn, hóa ra lúc nàng triệu nước, Lục Vô Cữu cũng thi pháp sinh hoả trong tay.
Thủy hoả bất dung, hai bên va chạm, lại thật sự khiến con thuỷ long của nàng tan biến!
Đây là thứ ăn ý c.h.ế.t tiệt gì vậy!
Nàng lau mặt đầy nước, giận dữ hỏi: “Có phải ngươi cố ý không?”
Lục Vô Cữu liếc chiếc áo ướt dính sát của nàng, giọng đầy phiền chán:
“Làm sao ta biết nàng sẽ dùng thuỷ pháp?”
“...”
Liên Kiều hất nước trên tóc, trừng mắt nhìn hắn: “Thôi, cứ thế này hồ yêu cũng chạy mất. Lần này dùng kiếm, ta dùng tay phải, ngươi tay trái, không được quên, cũng không được dùng phép khác, nhớ chưa?”
Lục Vô Cữu không trả lời.
Hai người lập tức tập trung, kiếm khí như cầu vồng, một đạo trắng, một đạo vàng, chớp mắt phá vỡ hư không, hồ yêu vốn đã chạy xa liền thét lên thảm thiết, từ giữa không trung rơi xuống.
Khi ấy, Chu Kiến Nam và Yến Vô Song cũng dừng tay.
Nhưng so với việc hồ yêu bị khống chế, bọn họ càng kinh ngạc hơn khi thấy Liên Kiều và Lục Vô Cữu đứng kề vai sát cánh.
Một xanh một trắng, gió mát lồng lộng, thổi tung vạt áo hai người phấp phới.
Chu Kiến Nam dụi dụi mắt: “Ta không nhìn lầm đấy chứ? Hay là, mê hương vẫn chưa tan?”
Liên Kiều trong lòng không yên, nhưng cố tình cao giọng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chút mê hương đã khiến hai người các ngươi xoay mòng mòng. Nếu không nhờ chúng ta liên thủ, hồ yêu đã thừa cơ chạy thoát rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-45.html.]
Chu Kiến Nam và Yến Vô Song lập tức quay ra trách móc nhau, hoàn toàn không nhận ra Liên Kiều và Lục Vô Cữu dù đã đánh xong vẫn đứng rất gần nhau.
Họa thủy đã thành công dẫn sang hướng khác, Liên Kiều vỗ n.g.ự.c thầm nghĩ: May mắn, may mắn!
Nhưng cổ trùng này phát tác kéo dài tận một canh giờ, nàng nhất định phải mau chóng xử lý hồ yêu.
Nàng lập tức bắt đầu thẩm vấn hồ yêu.
“Vậy nói đi, có phải ngươi đã g.i.ế.c Cố Thanh không?”
Hồ yêu nằm rạp dưới đất, ánh mắt đầy hận thù: “Hắn c.h.ế.t là đáng đời!”
Chu Kiến Nam nghi hoặc: “Cố Thanh tuy chẳng phải kẻ tốt đẹp, nhưng ngươi cũng thật độc ác. Hại hắn một lần chưa đủ, lại hại lần hai, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc có thù oán sâu sắc gì?”
“Ta hại hắn?” Trinh Nương sửng sốt, rồi bật cười lạnh: “Hắn quả là kẻ lật ngược phải trái, năm xưa rõ ràng vì cầu vinh hoa phú quý mà hắn muốn g.i.ế.c ta!”
Liên Kiều hoàn toàn choáng váng.
“Khoan đã, khi trước rõ ràng lời của Cố Thanh không phải như vậy.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Liên Kiều thuật lại lời Cố Thanh từng nói, Trinh Nương vừa nghe vừa lạnh cười:
“Hắn thật khéo tô vẽ, đem chuyện cũ nói bảy phần thật, ba phần giả, nhưng lại cố tình che lấp một điểm trọng yếu nhất - đâu phải sau khi g.i.ế.c ta hắn mới quen biết Hà tiểu thư, mà là trước đó đã quen vị tiểu thư giàu có ấy, sinh lòng tham lam, mới khởi ý định bỏ thê cưới người. Thậm chí, vì sợ người đời dèm pha, hắn đã sớm muốn thiêu c.h.ế.t ta, nào có đợi đến khi biết ta là yêu mà mới nảy sinh ý này! Ta là yêu thì sao, chẳng qua chỉ để đôi cẩu nam nữ ấy có cái cớ để hại ta mà thôi!”
Yến Vô Song cảm thán hai tiếng: “Thật không ngờ là như vậy?”
Trinh Nương càng nói càng phẫn uất: “Cố lang là nam nhân đầu tiên ta gặp khi xuống núi. Người đời thường bảo tính yêu ma hay biến đổi khó lường, nhưng lúc ấy, ta chưa từng nghĩ đến việc hại hắn, chỉ mong hóa thân làm người, cùng hắn sớm tối cùng nhau.”
“Ta nào ngờ, lòng người còn hiểm ác hơn cả yêu ma! Sau khi hắn vào thành học tập, mỗi lần trở về thân thể đều phảng phất mùi son phấn. Dần dần, hắn không thèm về nhà nữa. Đôi lần, ta trong giấc nửa tỉnh nửa mê, phát hiện hắn đứng cạnh giường, nhìn ta lạnh lùng. Cho đến khi ta mang thai…”
“Khi yêu mang thai, pháp lực sẽ giảm sút. Khi ấy thân thể ta đều rất khó chịu, hắn bỗng nhiên đổi tính, chủ động sắc thuốc cho ta uống. Ai ngờ, thuốc vừa vào bụng, liền phá tan lục phủ ngũ tạng... Ta đau đến xé gan xé ruột, hiện nguyên hình, nhưng vẫn không tổn hại hắn một chút nào. Ta chỉ hỏi hắn vì sao làm vậy, thế nhưng hắn lại gọi đạo sĩ đến, khi ta còn sống sờ sờ mà mổ lấy nội đan của ta ra, còn đóng đinh ta lên cây đào, dùng một mồi lửa muốn thiêu ta thành tro bụi!”
“Vậy ngươi... làm sao thoát thân được?” Liên Kiều không nhịn được lòng thương cảm mà hỏi.
“Khi ấy, tuy mất nội đan nhưng linh lực chưa tiêu tán hoàn toàn, ta liều c.h.ế.t cắt đứt đuôi, mới có thể đào thoát.”
Trinh Nương khẽ quay đầu, vuốt ve bộ lông trên thân mình.
Liên Kiều lúc này mới thấy rõ, đuôi nàng cụt mất, lông trên thân cũng loang lổ xơ xác, bên dưới lông thưa thớt, lộ ra từng vết sẹo cháy xém do lửa gây ra.
“Sau đó, ta tìm nơi dưỡng thương, dùng yêu thuật mê hoặc huyện lệnh, giả làm cháu gái xa của hắn, đổi tên thay họ, một lần nữa quay về chốn này, chỉ muốn nhìn xem Cố Thanh liệu có tái phạm hay không. Nào ngờ, hắn vẫn chứng nào tật nấy.