[Ngày mùng một tháng hai năm Thiên Nguyên thứ mười tám]
Trước đây Tiểu Mi từng tè dầm lên một cuốn sách, vì dính nước tiểu mèo nên cuốn sách vẫn luôn cất trong rương.
Gần đây dọn dẹp đồ đạc vô tình rơi .
Ta phát hiện đây là một thứ , là sách mục lục của Tàng Kinh Các.
Ta phát hiện trong sách mục lục một loại cổ trùng gọi là "thiên hạ nhất ngứa", cất ở gian ngoài thứ năm, hàng thứ ba mươi ba của Tàng Kinh Các.
Đây quả là một thứ .
Tiểu Mi thật sự giúp một việc lớn.
Haha, đợi đến khi nào Lục Vô Cữu trêu , sẽ lấy cổ trùng , bỏ .
Hắc hắc, đến lúc đó chắc canh sẽ sống bằng c.h.e.c!
Sau khi bỏ cổ trùng xong, sẽ xuống núi rèn luyện.
Lần sẽ ba năm, như sẽ bắt .
Đến lúc đó chắc cũng về Thiên Ngu , như chúng chắc cũng sẽ còn gặp nữa.
Thật quá!
…
[Thế giới hiện đại]
Mùa hè ở Bắc Thành, là mùa của cây hòe, phủ một tầng xanh mướt như sương mù.
Ve sầu bắt đầu kêu từ sáng sớm, trời xanh đến chói mắt, hiếm khi mùa mưa mưa.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Gần đây thời tiết tồi, ít tranh thủ nghỉ phép.
Ba Liên Kiều cũng , hai bận rộn tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhân dịp nghỉ phép tập trung Bắc Đới Hà nghỉ dưỡng.
Liên Kiều vốn cũng , đáng tiếc cô sắp lên lớp 12 .
Ba cô bảo cô ngoan ngoãn ở nhà ôn tập, còn gọi Lục Vô Cữu đến trông chừng cô, mỹ miều là để bổ túc học tập.
Dù Lục Vô Cữu cũng từng đoạt giải quốc gia cuộc thi toán học, đó tuyển thẳng đại học A, trong giới của bọn họ hiếm dựa bản .
Liên Kiều nào cần bổ túc, cô cũng kém Lục Vô Cữu, chỉ là nhỏ hơn hai tuổi mà thôi.
Đại học A thì gì ghê gớm, chỉ cần cô , cũng thi đậu như thường.
Hôm nay ở sân vận động Tổ Chim buổi biểu diễn ca nhạc của XX, sớm một tháng đưa cho cô hai vé vị trí cực , cô định cùng Yến Vô Song xem.
Vấn đề là Lục Vô Cữu cứ canh chừng cô, từ chín giờ sáng đến tám giờ tối, mỗi ngày một đống bài tập, canh cô chằm chằm, cô căn bản cơ hội ngoài.
Hôm nay là ngày thứ ba, Liên Kiều sắp phát điên , bèn thương lượng với " canh giữ" cô là Lục Vô Cữu, nếu bài đúng hết, Lục Vô Cữu sẽ thả cô ngoài chơi.
Lục Vô Cữu thì đồng ý, nhưng đưa cho cô một chồng bài tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-340-ngoai-truyen-23.html.]
Liên Kiều tức mắng , đợi xong chỗ bài tập e là trời tối đen , cô chẳng nữa.
lời , chỉ đành nghiến răng chịu đựng.
Thế là buổi trưa cơm Liên Kiều cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, cứ cắm cúi bài.
Lúc , cô cuối cùng cũng xong, hào khí ngất trời vỗ bút một cái, đẩy bài tập .
"Này, xong , đúng hết thì thả ngoài, mau xem !"
Lục Vô Cữu đẩy kính mắt, giơ tay lên xem đồng hồ, ánh sáng sắc bén phản chiếu tròng kính: "Ba giờ?"
"Làm nhanh ?" Liên Kiều đắc ý.
"Được, để xem."
Lục Vô Cữu nhướng mày, hạ cầm bài tập của cô lên.
Liên Kiều bề ngoài tỏ vẻ quan tâm, kỳ thực tim đập thình thịch, cô cầm một ly sữa lên hút một dài, len lén dùng đuôi mắt liếc Lục Vô Cữu.
Chưa uống hết ly sữa, Lục Vô Cữu xem xong, ném bài tập sang một bên.
" một câu."
"Không thể nào!" Liên Kiều nhảy dựng lên, xông đến bên cạnh , "Đâu?"
Lục Vô Cữu giọng điệu bình thản: "Câu mười bảy tờ thứ hai."
Liên Kiều mắt dán chặt bài tập, thì đúng là thật.
Đáp án đổi đơn vị.
Liên Kiều hối hận xanh mật, trách quá sơ ý.
Cô định mặc cả: " đúng , chỉ là quên đổi đơn vị thôi mà, thả ngoài , chỉ một thôi!"
Lục Vô Cữu liếc cô: "Ồ, câu em để dành khi thi đại học ?"
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Liên Kiều bùng lên, đập bài tập một cái: "Anh rõ ràng là cố ý, đưa cho nhiều bài tập như , rõ ràng là đang khó cho ngoài! thể xong nhanh như là giỏi !"
"Nhanh?" Giọng Lục Vô Cữu ôn hòa, "Mấy thứ đây chỉ cần hai tiếng là xong , quên mất với em thì khó."
"..."
Liên Kiều tức đến độ g.i.e.c , khoe khoang, nhất định là đang khoe khoang ?
đang ở mái hiên thể cúi đầu, cô nuốt giận, cố gắng nặn một nụ : "Vì cũng là hợp lý, thể tính là đúng hết , , , , ngoài!"
"Không ." Khóe môi Lục Vô Cữu nhếch lên, "Em đồng ý , ngày mai hẵng ."
Ngày mai ngày mai, ngày mai dài đằng đẵng, ngày mai nghĩ trò mới để cản trở cô.
Liên Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Anh cứ canh chừng từ sáng đến tối như thấy phiền ? Sao cứ đối mặt đến mức chán ghét chứ, thả ngoài, thoải mái cũng thoải mái."
Lục Vô Cữu thản nhiên : "Không phiền. Nhỡ em xảy chuyện gì, ăn thế nào với ba em."
"Ai bảo ăn gì!"