Bị con cái vứt bỏ chết thảm, Bà lão Trương trọng sinh về thập niên 80.
- Cập nhật
- 47 phút trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- Phạn Oản 114
- Thể loại
- Ngôn TìnhTrọng SinhNữ CườngHiện ĐạiSảng VănNiên Đại
- Team
- Tâm Như Chỉ Thủy (心如止水)
- Lượt xem
- 862
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đang phát hành
(Thể loại: Sảng văn ➕ Không bàn tay vàng ➕ Đời thường ➕ Chuyện nhà cửa ➕ Hình tượng nhân vật nhỏ bé ➕ Trọng sinh về quá khứ)
Bà lão Trương cả đời vất vả nuôi lớn 3 con trai 3 con gái, lo cho con cái kết hôn mua nhà, chăm bẵm cháu trai cháu gái lớn khôn. Bà dốc hết của cải mua nhà cho con trai cả an cư ở Thượng Hải, cưới vợ cho con trai thứ hai đến ba , bán cả nhà cửa để lo cho con trai út nước ngoài. Đến khi về già, hai vợ chồng ốm đau bệnh tật ai ngó ngàng. Chồng bà ốm đau chịu nổi, tự sát trong căn phòng trọ chật hẹp. Còn bà thì mấy đứa con ném viện dưỡng lão rẻ tiền hẻo lánh, chỉ ngắn ngủi một tháng liền chết ở trong đó.
Vừa mở mắt , bà lão Trương phát hiện trở năm 50 tuổi. Lúc , bà cùng chồng vẫn còn công tác, con cái trong nhà vẫn còn dựa dẫm họ. Nhìn thấu sự bạc bẽo của con cái, nếm trải đủ đắng cay tủi nhục, tình mẫu tử trong lòng bà lão Trương giờ đây còn sót chút nào. Cả đời , bà chỉ tin chính .
Lũ sói mắt trắng ở nhà ăn bám, tất cả đều cút hết ngoài cho bà, ăn cái gì uống cái gì thì nhổ hết cho bà. Tin cái gì cũng bằng tin tiền, bà mà tiền thì còn lo gì hiếu tử hiền tôn?
Muốn xin công việc của ? Đừng mơ, truyền cho mày tao lấy gì mà dưỡng già?
Không ủng hộ các bay cao bay xa ? Các bản lĩnh thì tự mà bay, dẫm lên xác chúng mà bay là thế nào? Các bay thì già tính ?
Đời bà bỏ tiền bỏ sức, dốc hết tâm huyết nhưng con cái đứa nào cũng bất hiếu. Đời bà cũng chẳng trông mong gì việc đổi bản tính của chúng nó. Bà lão Trương quyết định chửi trời chửi đất chửi khí, tác oai tác phúc nỗ lực gom tiền chỉ để cho bản sống thoải mái. Kết quả, đời móc tim móc phổi hi sinh vì con thì chẳng đứa nào một câu . Đời bà cho nhà cửa gà bay chó sủa, tay nắm chặt tiền tài, chỉ cần bà bớt giở thói một chút, đám con cái thế mà mang ơn đội nghĩa...