Bị con cái vứt bỏ chết thảm, Bà lão Trương trọng sinh về thập niên 80. - Chương 44: Tất cả chỉ là hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi mà

Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:05:15
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lý Kim Cường thấy bà cụ Lý ngã xuống, vội vàng lao tới đỡ lấy. "Mẹ!!!"

 

Tiếng hét thê lương khiến nhà họ Phương hồn xiêu phách lạc, ai nấy đều trợn tròn mắt, há hốc mồm .

 

Mẹ Phương thấp thỏm thì thầm: "Có chuyện gì thế ? Bà già ban nãy còn trung khí mười phần, nhảy lên nhảy xuống, gào lên một tiếng lăn ngất ? Cho dù sắp 'về trời' thì cũng thể chọn đúng lúc chứ!"

 

Chị dâu cả nhà họ Phương cũng chột : "Mẹ ơi, lẽ dính đến án mạng ?"

 

Trong khi đó, bà cụ Lý cảm nhận hình nhỏ bé của gọn trong vòng tay con út, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng yên vị. Bà chỉ sợ đám mắt, để bà ngã dập mặt xuống đất thì khổ. Nếu thế thật, chắc bà gặp ông bà tổ tiên luôn quá. Quả nhiên bao nhiêu năm nay, vẫn là con út nhất, lúc nào cũng chú ý đến già.

 

Chủ nhiệm hội phụ nữ và chủ nhiệm Hoàng vội vàng vây : "Bà cụ ơi, bà cụ, bà ? Bà thấy thế nào ?"

 

Lý Kim Dân cũng chen bên cạnh bà cụ Lý, hốt hoảng gọi: "Mẹ!!" Lý Bảo Toàn và Lý Bảo Thúy cũng cuống quýt gọi bà nội.

 

Lý lão thái lén lút đưa tay véo Lý Kim Cường một cái. Lý Kim Cường rốt cuộc cũng phản ứng , đầu trừng mắt nhà họ Phương: "Nếu mệnh hệ gì, nhà các ai chạy thoát !"

 

Nói xong, cùng Lý Kim Dân khiêng bà cụ chạy thẳng ngoài. Chủ nhiệm hội phụ nữ vội vàng dẹp đường: "Nhanh lên, mau đưa đến bệnh viện!"

 

Lý Bảo Thúy và Lý Bảo Toàn chạy theo . Hai đứa cháu đều một tay bà cụ Lý nuôi lớn, tình cảm vô cùng sâu đậm. Đi đến cửa, Lý Bảo Thúy còn đầu nhà họ Phương với ánh mắt đầy hận thù: "Nếu bà nội chuyện gì, hai nhà chúng c.h.ế.t thôi!"

 

Chỉ trong chớp mắt, nhà họ Lý chạy hơn một nửa. Vậy một nửa còn thì ?

 

Trương Vinh Anh ôm lấy cục u đầu, hai mắt bắt đầu lờ đờ, chụm như mắt gà chọi, hai chân bắt đầu loạng choạng như đang múa ương ca. "Đầu nặng quá, nặng quá, nâng nổi nữa , đất là bông thế ?"

 

Mặt chủ nhiệm hội phụ nữ tái mét. Bên mới khiêng một , bên thêm nữa. "Này đồng chí, mau xuống... Á á á!!!"

 

Lời còn dứt, Trương Vinh Anh ngã ầm chủ nhiệm hội phụ nữ. Cái đầu "trùng hợp" đập bốp mũi bà .

 

Chủ nhiệm hội phụ nữ đau đến trào nước mắt ngay tại chỗ, vội đẩy đang đè , ôm lấy mũi bệt xuống đất dám động đậy. Bà cần bình tĩnh , đừng để nhà Phương - Lý đ.á.n.h c.h.ế.t là bà.

 

Trương Vinh Anh ngã ngửa đất, hai chân tạo thành tư thế đang chạy, đầu nghiêng sang một bên, một tay giơ quá đầu, một tay vung xuống , đôi mắt vẫn duy trì trạng thái "gà chọi".

 

"Mẹ!!!" "Mẹ, chứ?" Lý Bảo Phượng và Lý Bảo Hải lao tới.

 

Lý Bảo Quân mặt đầy sát khí chỉ ông dượng nhà họ Phương đang trốn lưng bà cô: "Hắn ! Là đ.á.n.h! Hắn dùng cái muôi múc canh táng đầu , các xem cục u to tướng đầu kìa!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-con-cai-vut-bo-chet-tham-ba-lao-truong-trong-sinh-ve-thap-nien-80/chuong-44-tat-ca-chi-la-hieu-lam-deu-la-hieu-lam-thoi-ma.html.]

Chủ nhiệm Hoàng vỗ đùi cái đét: "Ôi trời ơi, lúc nào mà còn tranh cãi! Trên đầu sưng to thế thì việc gì ? Mau đưa bệnh viện !"

 

Lý Bảo Quân cõng Trương Vinh Anh chạy ngoài, còn quên hét lớn: "Chủ nhiệm, đừng để bọn họ chạy thoát, giam hết cho , chúng sẽ ngay!" Vợ chồng Lý Bảo Quốc, Đường Hồng Mai vội vàng dắt con chạy theo .

 

Chỉ trong tích tắc, nhà họ Lý còn ai ở . Hiện trường chỉ còn chủ nhiệm Hoàng với vẻ mặt chảy dài, ông chủ Trần, chị phục vụ, và đám nhà họ Phương đang ngơ ngác, thở mạnh cũng dám.

 

Không khí đông cứng vài giây. Ông chủ Trần cửa nhà họ Phương, cuối cùng c.ắ.n răng với chủ nhiệm Hoàng: "Chủ nhiệm, tính sơ sơ tiền bồi thường của quán. Hai bàn đồ ăn là 11 đồng 7 hào, hai chai rượu 2 đồng 2 hào, bát đĩa vỡ tính 1 đồng 3 hào. Còn bàn ghế hỏng thì thôi tự sửa, vệ sinh tự dọn, cái gì tự , phiền đến các ngài. Tổng cộng là 15 đồng 2 hào."

 

Thấy chủ nhiệm Hoàng gì, ông chủ Trần bồi thêm: "Chủ nhiệm, quán còn buôn bán, thể lâu ."

 

Chủ nhiệm Hoàng lúc đầu óc vẫn còn ong ong, ông máy móc đầu nhà họ Phương: "Còn ngẩn đó gì? Không thấy ? Tiền bồi thường quán cơm là 15 đồng 2 hào."

 

Chị dâu cả nhà họ Phương yếu ớt phản bác: "Cho dù đồ ăn là chúng gọi, nhưng cái bàn chúng lật..."

 

Chủ nhiệm Hoàng chị với ánh mắt thiện cảm. Ông loáng thoáng hiểu, chuyện đều do phụ nữ . Vừa bên nhà họ Lý nhắc đến chuyện "em chồng chị dâu", mà ở đây trạc tuổi "chị dâu" thì chỉ .

 

"Cô còn đó mà so đo 1 đồng 3 hào ? mà là các , giờ nên quỳ xuống cầu trời khấn phật cho bà cụ ban nãy . Nếu thì chuyện 1 đồng 3 hào , mà là chuyện tù đấy!"

 

Người nhà họ Phương tập thể tắt đài. "Còn đó gì? Không thấy ông chủ Trần đang đợi ? Người cần về buôn bán chắc? Người tự dọn vệ sinh, tự sửa bàn ghế , các còn ăn quỵt ? Hay là để ông chủ Trần đến tận cơ quan lãnh đạo của các đòi nợ?"

 

Giọng chủ nhiệm Hoàng tràn đầy lửa giận, thể kiềm chế nữa. Chị dâu cả sợ quá co rúm , lùi về một bước.

 

Phương Bình Thanh nặn một nụ khó coi: "Chủ nhiệm, thật , phiền ngài quá..."

 

Chủ nhiệm Hoàng chẳng thèm : "Cậu xin gì? Người lỡ việc là ông chủ Trần kìa. thấy tuổi cũng còn nhỏ, mà tính toán chi li thế? Không cưới nổi vợ thì đừng cưới, còn giở trò lừa hôn."

 

Phương Bình Thanh uất ức móc 15 đồng 2 hào đưa cho ông chủ Trần: "Ông chủ Trần, xin ." Ông chủ Trần hừ lạnh một tiếng: " phiền thật."

 

Chị phục vụ cũng là nhiệt tình, trong đầu tràn ngập tinh thần Lôi Phong. Thấy ông chủ lấy tiền , chị mới mở miệng với chủ nhiệm Hoàng: "Chủ nhiệm, vụ ầm ĩ hôm nay chứng kiến từ đầu đến cuối. là nhà họ Phương đào hố bẫy con gái nhà ."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Chị phục vụ thao thao bất tuyệt, thêm mắm dặm muối kể bộ sự việc trong quán cơm. "Nhà cũng con gái, nếu con gái mà vớ cái gia đình như thế , chắc chắn còn căng hơn đám ban nãy."

 

Mẹ Phương chột giải thích: "À thì, chủ nhiệm đừng bậy. Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Nhà ai mối mà chẳng qua thương lượng. Vừa chúng từ đầu đến cuối câu nào bắt trả 1000 đồng ."

 

Bố Phương cũng hùa theo: " thế, chúng chữ 'trả' nào cả, là bọn họ tự suy diễn. Tính tình bọn họ nóng nảy, chẳng chịu giải thích, là hiểu lầm thôi."

 

Chị phục vụ bĩu môi khinh bỉ: " phỉ , đến nước còn già mồm. Hóa đều là chắc? Bố chồng c.h.ế.t mà tiền cưới xin để một bà chị dâu góa chồng mặt tính toán với con gái nhà . Câu nào câu nấy đều đầy mùi toan tính. Cái gì mà bố chồng già lực bất tòng tâm, cái gì mà đều là tiền chị dâu giúp đỡ, cái gì mà cầm mua nhà . Tiền mua nhà chẳng nhà trai các lo ? Sao lấy tiền sính lễ mua? Tính kế đến mức còn mặt mũi hiểu lầm. Con nhà trong sạch mà gả nhà các thì đúng là nhảy hố lửa."

 

 

Loading...