Bị con cái vứt bỏ chết thảm, Bà lão Trương trọng sinh về thập niên 80. - Chương 79: Ngại quá, lỡ tay

Cập nhật lúc: 2025-12-29 07:44:33
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chờ nhóm Trương Vinh Anh nữa bước từ phòng bảo vệ, tay xách theo quà tết năm nay của xưởng giấy: một túi kẹo trái cây, một túi bột mì trắng, một hộp bánh điểm tâm, hai bánh xà phòng và một cái khăn mặt.

 

Bà cụ Lý trong tay nắm c.h.ặ.t một cái phong bì, bên trong là lương tháng của Khương Vận Sinh 46 đồng 2 hào, cộng với lương sáu ngày tháng là 10 đồng 6 hào 6 xu (bọn họ 6 nghỉ 1), ngoài còn thưởng cuối năm 46 đồng 2 hào, cùng với tiền an ủi mà xưởng xin cấp là 40 đồng. Tổng cộng là 143 đồng lẻ 6 xu.

 

Chân Trương Vinh Anh bọn họ khỏi phòng bảo vệ, chân thông báo khai trừ Khương Vận Sinh của xưởng giấy dán lên bảng tin.

 

Đồng chí dán thông báo còn cố ý kéo nhóm Trương Vinh Anh xem, bụng cho các bà , để chứng minh hình tượng chính phái, tích cực, công chính liêm minh của xưởng .

 

Nhìn theo nhóm bà cụ Lý rời , lãnh đạo xưởng cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng Khương Vận Sinh gì, suýt chút nữa gây án mạng.

 

Bà cụ Lý chân bước như bay, khỏi cổng xưởng lớn, chỉ thấy một cái bóng nhoáng lên mặt, phong bì trong tay cánh mà bay.

 

Bà cụ Lý giật nảy nhảy dựng lên.

 

"Á, ơ, cái đó là xưởng bồi thường cho , đó là tiền bán mạng của đấy, thế mà cô cũng xuống tay ."

 

Trương Vinh Anh như : "Người bảo là bồi thường cho bà bồi thường cho hại?"

 

Bà cụ Lý nghẹn lời: "Thì... thì cũng là do quậy mà , suýt chút nữa treo cổ ở cổng xưởng đấy, cô cổ tím một vòng , khản cả giọng, bọn họ sợ nên mới bồi thường chứ."

 

Trương Vinh Anh : "Có chúng ở đây, thật sự thể để bà treo cổ chắc? Hơn nữa bà chẳng thu tiền kinh phí của ? Bà cứ thử đường túm bừa một bà già bảo treo cổ xem cho tiền ?"

 

Nhìn khuôn mặt tái mét của bà cụ Lý, Trương Vinh Anh rút từ phong bì hai tờ mười đồng đưa cho bà: "Tuy rằng là bồi thường cho Kim Chi, nhưng đúng là bà cũng công. Bà yên tâm, sẽ thiếu của bà , hai mươi đồng là thưởng riêng đấy!"

 

Bà cụ Lý đang ỉu xìu lập tức tỉnh táo : "Ha ha ha ha, đúng đúng, công mà, nếu lợi hại thì bọn họ đời nào móc tiền dứt khoát thế."

 

Lý Bảo Quân và Đường Hồng Mai cũng chằm chằm phong bì trong tay Trương Vinh Anh.

 

Trương Vinh Anh rút cho mỗi mười đồng: "Không thiếu phần chúng mày . Tiếp theo cố gắng hơn nữa, đòi bồi thường giống như xưởng giấy , ngoài phần tao hứa, cái khác đều phần chúng mày."

 

Đường Hồng Mai tờ mười đồng đưa đến mặt: "Con... con cũng ạ?"

 

" thế, đều cả, tiếp theo tiếp tục nỗ lực!"

 

Bà cụ Lý nhét tiền túi, cả tràn đầy nhiệt huyết: "Đi, đến nhà tiếp theo."

 

Trương Vinh Anh sắc trời: "Tiếp theo cái gì, tìm chỗ ăn cơm , ăn xong về nhà ngủ, mai tiếp tục."

 

Bốn chạy đến tiệm cơm quốc doanh đ.á.n.h chén một bữa no nê, về khu nhà xưởng thực phẩm, lôi Tôn Xuân Thảo đầu tóc cạo lởm chởm như hói, mặt đầy vết thương tẩn cho một trận tơi bời, đ.á.n.h xong lột áo bông ném ngoài cửa, đóng cửa ngủ.

 

Tôn Xuân Thảo lóc tìm đến nhà Chủ nhiệm Chu của Ủy ban khu phố, lóc hai tiếng đồng hồ, nhất quyết dám về, mặt dày chen chúc ghế sofa nhà Chủ nhiệm Chu ngủ một đêm, sáng sớm hôm liền chạy lên phòng bảo vệ cáo trạng.

 

Nhóm Trương Vinh Anh sáng sớm tỉnh, Tôn Xuân Thảo dẫn tới cửa.

 

"Cái gì mà chiếm nhà nó, đây là nhà bố em để , liên quan gì đến cái loại giày rách tái giá mấy như mụ? Các giúp mụ như thế, nhà các cũng vợ con, các thử ở lập trường của mà nghĩ xem, nếu các xảy chuyện gì, gia sản để mặc cho góa phụ mang theo trai trộm cắp ~"

 

Đội trưởng bảo vệ và Trương Vinh Hoài lúc sinh thời cũng coi như đồng nghiệp thiết, vẻ mặt chính sắc với Tôn Xuân Thảo: "Đồng chí Tôn, lời đồng chí Trương sai, đây là nhà đẻ, nhà là do bố em để , họ ở cũng phạm pháp."

 

Tôn Xuân Thảo cậy bảo vệ ở đây nên gào lên: "Con gái gả như bát nước đổ , hiện tại công việc ở xưởng thực phẩm là đang , căn nhà cũng là của , mới là chủ nhà. cho họ ở, bọn họ chính là xâm nhập gia cư bất..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-con-cai-vut-bo-chet-tham-ba-lao-truong-trong-sinh-ve-thap-nien-80/chuong-79-ngai-qua-lo-tay.html.]

"Bốp!"

 

"Á!!"

 

Tôn Xuân Thảo còn hết câu, Trương Vinh Anh dùng lực tát một cú trời giáng mặt mụ.

 

"Tao xâm nhập cái mả nhà mày!!!!"

 

"Mẹ kiếp, mày là cái đồ sa cơ thất thế ăn mày lên thành phố, bác cả mày còn bắt mày ở mái hiên bạn với ch.ó, nếu tính kế em trai tao, thì chỉ dựa cái loại mặt hàng như mày mà cũng bản lĩnh chân ở thành phố ?"

 

Không đợi bảo vệ phản ứng , Trương Vinh Anh trở tay bồi thêm một cái tát nữa mặt Tôn Xuân Thảo.

 

"Tao đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ chổi nhà mày, lỡ dở cả đời em trai tao, hại c.h.ế.t cháu đích tôn nhà họ Trương, chọc tức c.h.ế.t bố tao với em tao, giờ còn hãm hại cháu gái tao..."

 

Bảo vệ rốt cuộc cũng hồn, vội vàng giữ c.h.ặ.t cánh tay đang giơ lên của Trương Vinh Anh, đỡ Tôn Xuân Thảo đang mòng mòng dậy, lớn tiếng quát: "Không đ.á.n.h !!"

 

Trương Vinh Anh vội vàng xin : "Ngại quá, kiềm chế tính nóng, xin ."

 

Tôn Xuân Thảo hai cú tát thẳng mặt cho choáng váng.

 

Hoàn hồn liền lóc lao về phía Trương Vinh Anh: "Con tiện nhân, tao g.i.ế.c mày!!!"

 

Đội trưởng bảo vệ vội vàng đưa tay : "Ấy..."

 

Lời còn dứt thấy Lý Bảo Quân tung một cước bụng Tôn Xuân Thảo, đá mụ bay lên trung, đó rơi xuống đất cái "bịch" như ếch ộp.

 

"Rầm!!"

 

Tôn Xuân Thảo như cá sắp c.h.ế.t, lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, mặt đỏ bừng, há miệng kêu mà kêu tiếng.

 

Sắc mặt Đội trưởng bảo vệ khó coi. Nếu bên xưởng giấy truyền tin sang bảo đây là một đám điên, hôm qua suýt nữa treo cổ ở cổng xưởng, lãnh đạo bên đó dặn dò thái độ một chút, đừng kích động bọn họ, thì động thủ .

 

Hắn cố nén cơn giận, lạnh lùng : "Các cái gì thế hả? Trước mặt chúng mà còn dám đ.á.n.h . Sao? Đông thế để chúng mắt ? Thật sự là quá vô pháp vô thiên!!!"

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Thái độ nhận sai của Lý Bảo Quân còn hơn cả Trương Vinh Anh, đưa tay móc t.h.u.ố.c lá mời từng một điếu: "Ngại quá ngại quá, kiềm chế . Các bảo con, thấy mụ lao , nhịn ?

 

Chủ yếu là mụ cũng coi các gì, nếu mụ chẳng dám động thủ. đây chỉ thể coi là tự vệ thôi nhỉ? Thế , là của thì nhận, tiền t.h.u.ố.c men chúng đền, dám phiền mấy em."

 

Lý Bảo Quân dứt lời, Trương Vinh Anh liền móc trong túi 2 đồng tiền đập mặt Tôn Xuân Thảo: "Mày bảo mày xem, tí việc nhà mà kinh động đến bảo vệ gì?

 

Mày tưởng Đại đội trưởng bọn họ cũng rảnh rỗi như mày chắc?

 

Trách nhiệm nhiệm vụ của các nặng nề lắm, phụ trách phòng cháy chữa cháy, trật tự sản xuất trong xưởng, quản lý nhân viên đề phòng tài sản công tuồn ngoài.

 

Lại còn tuần tra rà soát an tai họa ngầm, giữ gìn trật tự trị an, còn hỗ trợ cơ quan công an điều tra công tác nữa chứ."

 

Nói đoạn, Trương Vinh Anh túm lấy tóc mụ, nghiến răng nghiến lợi : "Mày gây cho bao nhiêu phiền phức ..."

 

"A a a!!!" Tôn Xuân Thảo kinh sợ đau, kêu lên như quỷ sói gào.

 

Trương Vinh Anh đợi bảo vệ lên tiếng vội vàng xin : "Ngại quá ngại quá, tuy rằng là việc nhà nhưng vẫn nên kiềm chế một chút. Thật sự ngại quá, lớn tuổi khống chế , là, đưa thêm cho nó một đồng tiền t.h.u.ố.c men nữa nhé?"

 

 

Loading...