Bị con cái vứt bỏ chết thảm, Bà lão Trương trọng sinh về thập niên 80. - Chương 52: Em có đẹp không?

Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:05:23
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Vinh Anh xoay chuyển đầu óc, lúc mới nhớ , theo dòng thời gian kiếp , đây chính là lúc Lý Bảo Quân sắp sửa "Nam tiến". Chu mặt rỗ đến tận cửa chắc chắn là để vẽ viễn cảnh giàu cho Lý Bảo Quân: cái gì mà miền Nam khắp nơi là vàng, ai cũng phất lên một đêm... Sau đó Lý Bảo Quân lời xúi giục, lợi dụng công việc ở xưởng sửa chữa quốc doanh để lừa tiền khách, thu hơn 3000 đồng tiền cọc theo Chu Tam. Kết quả đến nơi, Lý Bảo Quân nửa đường về, chỉ còn cái quần đùi rách, hàng , tiền cũng mất sạch. Lý Bảo Quân khai Chu Tam cùng tiền biến mất. Vì khách hàng ầm lên, công việc ở xưởng cũng mất, đó là chuyện ly hôn của Trần Quốc Phương...

 

Mí mắt Trương Vinh Anh giật giật, thầm c.h.ử.i trong bụng: Tổ sư thằng l.ừ.a đ.ả.o c.h.ế.t tiệt, bà sẽ cho mày thế nào là tiền khó lừa, phân khó ăn.

 

"Bà nó ơi, về đấy , mau xem ai đến ." Lý Kim Dân dậy chào hỏi. Vốn xin nghỉ xong định viện, đúng lúc gặp Chu Tam tìm Bảo Quân ở ngã tư, ông bèn dẫn về nhà, nghĩ bụng Trương Vinh Anh cũng chăm , vội. Lúc thấy vợ về, ông cũng chột .

 

Chu Tam là thanh niên trí thức từ thành phố lớn về nông thôn ở ngoại ô Bảo Lĩnh, tầm 27-28 tuổi, thường xuyên Nam về Bắc, nhiều rộng. Lý Bảo Quân và Lý Kim Dân đều cảm thấy kiến thức phong phú, chuyện với giúp mở mang tầm mắt. Hơn nữa tính tình Chu Tam cũng xởi lởi, cách chuyện tạo khí vui vẻ. Đặc biệt là Lý Bảo Quân, vốn tính thích mạo hiểm, những câu chuyện về phong tục văn hóa các vùng miền mà Chu Tam kể đều thỏa mãn lòng hiếu kỳ của . Nên hai cha con đều quý Chu Tam. Kiếp , Trương Vinh Anh cũng ấn tượng về như .

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

sống một đời, Trương Vinh Anh chỉ thấy Chu Tam là kẻ thích thể hiện, khoác lác, toát lên vẻ tự phụ và khoe khoang, quá mức phô trương, thứ lành gì.

 

"Thím Trương, gặp thím ." Chu Tam chào hỏi Trương Vinh Anh một cách thuần thục. Trương Vinh Anh lạnh lùng liếc một cái gì, thẳng bếp. Chu Tam sượng trân tại chỗ, nụ cứng , trong đầu tự hỏi đắc tội gì với bà .

 

Lý Bảo Quân vội chữa cháy: "À thì, tâm trạng , mới từ bệnh viện về, còn mắng chúng suốt dọc đường đấy." Lý Kim Dân cũng hùa theo: " đúng, liên quan đến ." Nói đoạn, ông bảo Lý Bảo Quân: "Con tiếp chuyện Chu, bố với vài câu."

 

Vào bếp, Lý Kim Dân sán gần Trương Vinh Anh, chọc chọc lưng bà: "Vinh Anh , bà giận đấy ? xin nghỉ xong đang định viện thì gặp Chu Tam tìm Bảo Quân, nghĩ viện cũng chẳng giúp gì, thế là... À đúng , bà chứ?" Trương Vinh Anh mặt lạnh tanh: "Chưa c.h.ế.t ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-con-cai-vut-bo-chet-tham-ba-lao-truong-trong-sinh-ve-thap-nien-80/chuong-52-em-co-dep-khong.html.]

 

Lý Kim Dân nghẹn lời: "Có chuyện gì vợ chồng đóng cửa bảo , đang khách, bà đừng mặt lạnh, nể mặt bố con tí." Trương Vinh Anh đầu, định c.h.ử.i toáng lên "Chu Tam là cái thá gì mà khách", nhưng nghĩ , lão chồng và thằng con quý thế , dù đuổi thì khéo chúng nó lén lút qua . Nếu lén lút thì thà để mặt còn hơn. Phải nghĩ cách cho hai bố con nhà ghét cay ghét đắng Chu Tam, sợ như cọp, cắt đứt quan hệ mới .

 

Trầm ngâm vài giây, Trương Vinh Anh sờ mặt, nảy một kế. "Bà nó , lát bảo con Bảo Phượng nấu nhiều tí, tối nay giữ Chu Tam ở ăn cơm. Lâu gặp, mới từ miền Nam về, còn mang quà cho chúng nữa." Lý Kim Dân giọng thương lượng.

 

Trương Vinh Anh gật đầu: "Được, đúng lúc đang gà. Thế , ông mua thêm hai bìa đậu phụ, xem hàng thịt còn thịt lợn ." Lý Kim Dân sững sờ: "Có gà còn mua đậu phụ với thịt? Thế thì sang quá?" Trương Vinh Anh móc 10 đồng dúi tay Lý Kim Dân: "Mua thêm chai rượu nữa, tối tiếp vài ly." Lý Kim Dân nghi hoặc vợ, cảm thấy bà nhiệt tình quá mức. Trương Vinh Anh đợi ông , đẩy ông cửa: "Nhanh , trời sắp tối ."

 

Hơn mười phút , Lý Kim Dân xách rượu và đậu phụ về, đẩy cửa : "Vinh Anh ơi, thịt lợn hết , chỉ mua đượ..." Trong phòng, Trương Vinh Anh mặc chiếc áo khoác mà Triệu Phương Tú trả hôm hủy hôn, đang gương vỏ nhựa bôi kem dưỡng da. Bà bôi trét cả đống lên mặt, xuống cổ, xuống tay, miệng còn ngân nga hát. Bôi xong, bà cầm cái lược chải đầu.

 

Lý Kim Dân đầy dấu hỏi: "Bà gì thế?" Hộp kem dưỡng mấy hôm bà còn tiếc dám dùng nhiều, giờ móc cả nửa hộp thế ? Bôi mặt thì thôi, bôi cả cổ là ? Trương Vinh Anh như mới thấy Lý Kim Dân: "Ông về ? Mau sang phòng thằng ba thằng tư lấy lọ Mousse (keo bọt) về đây cho , tóc." Lý Kim Dân ngơ ngác lấy keo.

 

Lý Bảo Quân thấy bố cầm lọ keo của vội kêu lên: "Ấy , của con, khó khăn lắm mới mua đấy, bố gì thế?" Chạy đến cửa phòng thì thấy giật lấy lọ keo từ tay bố, xịt lấy xịt để lên đầu ! "Xì xì xì~" Mỗi tiếng xịt như xịt lòng Lý Bảo Quân. Hắn trợn mắt đống bọt trắng đầu , vội lao giật : "Làm gì thế gì thế, dùng thế ? Ấn thế vài cái là hết, lọ bao nhiêu tiền ? Đắt hơn cả thịt lợn đấy!"

 

"Đưa đây!!!" Trương Vinh Anh giật , ấn xịt tiếp ầm ầm đầu. "Á á á, trả con, trả con!!!" Lý Bảo Quân giật lọ keo, giấu m.ô.n.g, vẻ mặt đề phòng. Trương Vinh Anh hừ lạnh: "Hừ, đồ keo kiệt." Dứt lời, bà chẳng thèm tranh nữa, chải tóc bóng loáng kiểu "Hán gian rẽ ngôi giữa", bỏ lược xuống vỗ vỗ quần áo, ngửi ngửi mùi hương tay, lượn một vòng mặt hai bố con: " ?"

 

 

Loading...