Bị con cái vứt bỏ chết thảm, Bà lão Trương trọng sinh về thập niên 80. - Chương 118: Mẹ chồng chưa chết, con dâu đã muốn đi đời

Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:59:00
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lý Bảo Quân , ngày hôm liền tìm đám Hồng Cẩu tung tin bán suất công việc ở xưởng sửa chữa quốc doanh.

 

Những năm , một công việc định còn đắt hàng hơn cả thời kỳ thanh niên trí thức về quê. Tin tung tìm đến tận nơi.

 

Giá cả cũng từ một nghìn hai, tăng vọt lên một nghìn sáu.

 

Giá kỳ vọng của Lý Bảo Quân là hai nghìn, vì công việc ở xưởng gia công thực phẩm của Kim Chi cũng bán hai nghìn. Tuy xưởng thực phẩm ăn , nhưng công việc ở xưởng sửa chữa của cũng là thợ kỹ thuật.

 

cứ lo Trương Vinh Anh đổi ý bất thình lình nên chẳng dám dây dưa.

 

Giá lên đến một nghìn sáu, Lý Bảo Quân chốt luôn.

 

Tiền bán công việc chia ngay tại chỗ, Trương Vinh Anh một nghìn, sáu trăm.

 

Dẫn mua đến xưởng sửa chữa bàn giao, Lý Bảo Quân còn kèm cặp một tuần, dạy hết những gì cần dạy.

 

Đương nhiên, mấy ngày mua cơm bưng nước rót, t.h.u.ố.c lá xịn hầu hạ Lý Bảo Quân, mở miệng là một câu sư phụ, hai câu sư phụ, mà còn cam tâm tình nguyện.

 

Bởi vì nghề sửa chữa là nghề kỹ thuật, học nghề là ấm no cả đời.

 

Tiếp đó, Lý Bảo Quân bắt đầu sự nghiệp "truyền nghề".

 

Ngày đầu tiên, nhận và sử dụng tất cả dụng cụ: cờ lê, tua vít, kìm cắt xích, bơm ... và luyện lắp xích xe, tra dầu mỡ cả buổi chiều.

 

Ngày thứ hai, dạy một tiếng về vá săm lốp, tháo lắp bánh xe.

 

Ngày thứ ba, dạy nửa tiếng về điều chỉnh hệ thống phanh.

 

Cậu thanh niên mua công việc cũng là thật thà, bữa nào cũng mời Lý Bảo Quân tiệm ăn. Lý Bảo Quân ăn uống mà chột , nên đến trưa ngày thứ ba, thông báo đối phương "xuất sư".

 

Thời buổi xưởng sửa chữa quốc doanh cơ bản chỉ sửa xe đạp, cũng chỉ bơm , vá săm, lắp xích, thỉnh thoảng chỉnh cái phanh. Còn sửa xe máy thì xưởng cử học, thường sờ kỹ thuật đó.

 

Phần lớn thợ sửa chữa lắp xích, vá săm lốp, chỉnh phanh coi là thợ lành nghề .

 

Bán xong công việc, Lý Bảo Quân nhẹ cả , ngay cả nỗi nhục cắm sừng cũng tan biến ít nhiều. Hắn suốt ngày tụ tập với đám Hồng Cẩu, nghiên cứu cách giàu.

 

Trương Vinh Anh chẳng rảnh mà quản . Dù một nghìn tiền bán công việc bà cầm chắc trong tay, sáu trăm thì cho , thành rồng thành rắn đều là do tự chọn.

 

Bà đang bận tối tăm mặt mũi đây.

 

Hàng tết thời đa phần là mua nguyên liệu về tự chế biến.

 

rán, bánh quẩy mời khách chiên, lạc rang cát cho thơm, bánh trôi nhào bột nhân, khoai lang thái lát chiên giòn, còn tự xay đậu phụ, giã bánh dày, nhồi lạp xưởng... Chưa máy xay thịt nên bộ băm bằng tay, các loại đồ ăn vặt đều là công việc tỉ mỉ.

 

Nếu là , bà chính là chủ lực lớn nhất trong nhà, cái gì cũng tự tay , qua một cái tết là tong nửa cái mạng.

 

năm nay, bà nữa, chuyển sang tổng chỉ huy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-con-cai-vut-bo-chet-tham-ba-lao-truong-trong-sinh-ve-thap-nien-80/chuong-118-me-chong-chua-chet-con-dau-da-muon-di-doi.html.]

Nhìn cả nhà bận rộn, Trương Vinh Anh chỗ ngó một tí, chỗ sờ một cái.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

"Chỗ bột đừng lãng phí, còn ngọt , thêm ít nước đường nhào kỹ , thì bánh rán chẳng ."

 

"Lý Bảo Hải, cái thằng vô dụng , học việc hai năm trời mà mày bếp bao giờ ? Lười biếng giở trò khôn vặt thì thôi , mồm mép mày tép nhảy lắm cơ mà? Trộm than mày cũng dám trộm, trộm nghề trộm ? Mày cái bánh mày rán xem thể thống gì ?

 

Còn thằng Lý Bảo Quốc nữa, mày mù ? Người thái đậu phụ miếng nào miếng nấy, mày mày thái cái gì đây? Miếng dày miếng mỏng, ném chảo thì miếng dày chín miếng mỏng cháy đen thui ."

 

"Đường Hồng Mai, Đường Hồng Mai, cô c.h.ế.t ? Bà đây cho các cả đời chắc? Về mấy việc giao cho các thì giao cho ai? Giờ còn đây chỉ bảo cho, còn mắng cho mà đường sửa, đợi xuống thì các học ai? Nhanh tay nhanh chân lên chút, cả buổi sáng mà xem các cái gì?"

 

Lý Bảo Quân Trương Vinh Anh lôi từ nhà Hồng Cẩu về đang hai tay hai d.a.o băm thịt, cảm giác họng s.ú.n.g của Trương Vinh Anh sắp chĩa về phía , vội vàng múa d.a.o như cánh quạt, trong lòng thầm khấn: "Đừng con, đừng con ~"

 

Trương Vinh Anh cạnh liếc một cái, tát bốp gáy : "Mù mắt ch.ó ? Hai cái lỗ mặt mày thấy thì mượn kính của mày mà đeo . Bảo băm nhân thịt mà thịt b.ắ.n tung tóe khắp thớt, mày đường vun ?"

 

Lý Bảo Quân cứng đờ ...

 

Hít sâu một , nhịn.

 

Giơ d.a.o vun đống thịt nát bên cạnh thớt giữa, tiếp tục băm.

 

"Người vô hình" Lý Kim Dân nhân lúc Trương Vinh Anh châm , vội vàng quát lớn : "Chúng mày tí mắt quan sát ? Sắp tết đến nơi , nhanh nhẹn lên tí . Trước chúng mày một cũng nhanh thoăn thoắt, đến lượt chúng mày thì cái xong cái cũng hỏng thế hả?

 

Bây giờ mới bắt đầu mắng chúng mày thôi, lát nữa là đến lượt tao, mắng tao xong là đến bà mối, xong bà mối là đến gà vịt, đến ông bà nội, cuối cùng tổ tông mười tám đời nhà họ Lý cũng chúng mày liên lụy lôi c.h.ử.i từng một.

 

Mẹ kiếp, ông đây nuôi một lũ báo cô, phúc hưởng tí nào mà suốt ngày vạ lây. Già đầu mà ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, lỗ tai một ngày yên tĩnh. Tao dễ dàng lắm ?

 

Đứa nào đứa nấy đều là đồ bạch nhãn lang, tao thấy chúng mày đúng đấy, nuôi một lũ vô dụng..."

 

Cả nhà họ Lý: "..."

 

Đường Hồng Mai sắp đến nơi. Cô thực sự ở riêng, tay trắng cũng , chứ cứ tiếp tục sống chung với Trương Vinh Anh thế , chồng c.h.ế.t thì cô c.h.ế.t .

 

Lý Bảo Phượng việc ở cửa hàng tư nhân, cuối năm bận tối mắt tối mũi nên hôm nay ở nhà. Lý Bảo Hải xin nghỉ về việc nhà, Lý Bảo Quân bắt về, Lý Bảo Quốc cũng nghỉ.

 

Mấy em mắng đến ủ rũ như gà rù, vẻ mặt tiều tụy. Khó khăn lắm Trương Vinh Anh mới mắng khô cả cổ nghỉ ngơi một chút thì Lý Kim Dân tiếp lời, còn để cho sống đây?

 

Làm quần quật cả ngày, bữa tối bàn nào là đậu phụ, nào là bánh trôi, nhưng chẳng ai hào hứng nổi.

 

Lý Bảo Quân gắp cái bánh trôi, tay run lên, bánh rơi cái bịch xuống bàn.

 

"Mày trúng gió ? Tay chân run rẩy thế?" Trương Vinh Anh bực .

 

Lý Bảo Quân nhấc cánh tay lên: "Mẹ, tay con mỏi nhừ ."

 

Trương Vinh Anh thèm : "Bao nhiêu năm tao cũng băm như thế, tao mỏi? Đến một bà già như tao mày cũng bằng ? Ăn như thùng nước gạo, bắp tay to như bắp chân, băm tí thịt kêu mỏi. Lúc mày và cơm bát lớn bát nhỏ mồm thấy mày kêu mỏi hàm?"

 

Lý Bảo Hải vội vàng : "Mẹ, tiệm cơm quốc doanh cuối năm bận lắm, hôm nay xin nghỉ bếp trưởng mắng con , ngày mai con tuyệt đối xin nghỉ ."

 

Trương Vinh Anh liếc xéo: "Nuôi ong tay áo, nhà bằng cái tiệm cơm quốc doanh đúng ? Chê bà đây trả lương cho mày ?"

 

Mắng vài câu nhưng cuối cùng bà cũng bắt ngày mai xin nghỉ tiếp.

Loading...