Bị con cái vứt bỏ chết thảm, Bà lão Trương trọng sinh về thập niên 80. - Chương 28: Tiền của tôi, tôi còn không có quyền xử lý?
Cập nhật lúc: 2025-12-28 08:58:57
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hai ông bà già nhà họ Phương hiện tại lương hưu, hai đứa cháu trai bố. Tất cả chi phí ăn uống, học hành, dựng vợ gả chồng cho chúng nó, cháu cứ nghĩ mà xem."
Tiền Xuân Lệ cuối cùng cũng nắm trọng điểm.
"Ôi chao, hình như Bình Thanh là con trai út trong nhà, cũng chẳng chị em gái nào khác. Sau nuôi hai ông bà già thì , chứ gánh thêm hai đứa cháu nữa thì... áp lực đúng là lớn thật."
Lý Kim Cường nhíu mày: "Cùng dòng m.á.u mủ ruột thịt, giúp đỡ một tay là chuyện nên . Cha chồng quan tâm đến cô con dâu góa bụa và cháu nội cũng là lẽ thường tình. Chỉ sợ Bình Thanh trong lòng chừng mực, phân biệt nặng nhẹ, thế thì Bảo Thúy sẽ chịu thiệt thòi lớn."
Trương Vinh Anh ánh mắt lóe lên, đổ thêm dầu lửa: " bà con của đồng nghiệp ở ngay khu phố đó, bảo là hai vợ chồng già nhà họ Phương sớm đ.á.n.h tiếng ngoài, con trai út coi hai đứa cháu nội như con đẻ của ."
"Chú thím nghĩ xem, nếu coi như con đẻ thật, thì Bảo Thúy gả qua đó chẳng thành kế ?"
"Mà kế thì ruột đứa trẻ còn, đằng Bảo Thúy ' kế' mà ruột chúng nó sờ sờ ngay mắt, bỏ bao nhiêu công sức cũng chỉ như muối bỏ bể."
"Con khác với con mà giống ? Làm thì thương con đẻ là lẽ đương nhiên, mười ngón tay còn ngón dài ngón ngắn nữa là..."
"Hơn nữa, đằng hai đứa cháu đích tôn to đùng. Trước khi Bảo Thúy gả qua, họ là một gia đình, con út cũng thật tâm thật nuôi cháu. Bảo Thúy gả đó, hoặc là chuyện vẫn như cũ, tiền lương của Phương vẫn đưa cho chị dâu nuôi cháu. Muốn đổi, thì thành chuyện của Bảo Thúy."
"Nếu cháu nó ầm lên, thì tiền chồng nó kiếm đều túi khác. Nếu cháu nó ầm lên, cả nhà một bên, nó một bên, khéo còn chồng xa lánh."
Trương Vinh Anh hôm nay chuyên môn đến để lời khó , tự nhiên chuyện gì nghiêm trọng bà đều lôi hết.
Quả nhiên, một hồi bà phân tích, Tiền Xuân Lệ và Lý Kim Cường đều trầm mặc.
Một lúc lâu , Tiền Xuân Lệ mới hỏi: "Chị dâu, tin tức của chị đáng tin ?"
Trương Vinh Anh : "Người sách mách chứng, cũng đáng tin . Chẳng vì thế mới qua đây bàn với chú thím . Cho dù là bắt gió bắt bóng, thì ít nhất cũng cơ sở, chẳng lẽ tự nhiên lời đồn đại như ?"
Lý Kim Dân cũng thêm : "Chuyện hỏi thăm cho rõ ràng mới . Bảo Thúy nhà điều kiện kém, nếu nhà họ Phương thật sự như , Bảo Thúy gả qua đó sẽ chịu uất ức kể xiết."
Lý Kim Cường tính tình thẳng thắn: "Anh cả, còn hỏi thăm cái gì nữa? Lát nữa Phương đưa Bảo Thúy về, cứ hỏi thẳng mặt là , ngoài rõ bằng trong cuộc."
Đang chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông xe đạp.
Tiền Xuân Lệ vội vàng dậy: "Về đấy, để em xem."
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng chuyện: "Bảo Thúy, các con về đấy ."
"Bình Thanh , nhà chơi chút ."
Sau đó một giọng nam trong trẻo vang lên: "Thôi thím ạ, cháu , hôm nay cũng muộn , ở nhà còn đang đợi."
Tiền Xuân Lệ : "Bác cả bác dâu của Bảo Thúy đang ở đây, cháu một lát, uống chén chào hỏi các bác."
Nghe bề ở đây, Phương Bình Thanh tiện từ chối, xuống xe đạp, khách khí : "Vâng, thế để cháu chào các bác một tiếng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-con-cai-vut-bo-chet-tham-ba-lao-truong-trong-sinh-ve-thap-nien-80/chuong-28-tien-cua-toi-toi-con-khong-co-quyen-xu-ly.html.]
Lý Bảo Thúy cửa liền chào: "Bác cả, bác dâu." Ánh mắt cô bé còn tò mò bố , mặt giấu vẻ ngạc nhiên. Mặt trời mọc đằng tây ? Bác dâu đến nhà chơi?
Phương Bình Thanh cũng theo Lý Bảo Thúy chào: "Cháu chào bác trai, bác gái."
Trương Vinh Anh khách sáo: "Cậu Phương đây , đây, , quả nhiên là tướng mạo tuấn tú lịch sự."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Phương Bình Thanh liếc Lý Bảo Thúy, xuống bên cạnh.
Một chuyện Tiền Xuân Lệ và Lý Kim Cường ngại mở miệng, nhưng Trương Vinh Anh thì ngán.
"Nghe cùng đơn vị với Bảo Thúy nhà , hai đứa đều là quản lý nhỏ cả, đều là một nhà, chúng cũng gặp mặt nào, ha ha ha..."
"À đúng , bà con của đồng nghiệp ở ngay khu nhà . Nghe ba sống , thương yêu chị dâu cả và hai đứa cháu nội, cả nhà hòa thuận vui vẻ lắm."
Phương Bình Thanh tưởng Trương Vinh Anh đang khen , mặt lộ vẻ thương cảm: "Chị dâu cháu cũng dễ dàng gì, tuổi còn trẻ mà cả cháu mất sớm. Chị dâu vì hai đứa nhỏ mà quyết định bước nữa, đây là ân tình lớn đối với nhà cháu, gia đình cháu đối với chị là chuyện nên ."
Trương Vinh Anh vẻ tò mò: "Nghe ba để chị dâu thế chỗ việc, còn hai bác thì ở nhà trông cháu giúp ?"
Phương Bình Thanh gật đầu, liếc mắt đưa tình Lý Bảo Thúy: "Vâng, bọn trẻ đang tuổi nghịch ngợm, hai ông bà già cũng vất vả. Chờ cháu kết hôn , bố cháu sẽ vất vả như nữa."
Trương Vinh Anh sang Lý Bảo Thúy, cô cháu gái ngốc nghếch vẫn còn đang ngọt ngào.
Tiền Xuân Lệ nhịn , cẩn thận hỏi: "Vậy hai đứa trẻ cần chăm sóc nữa ?"
Phương Bình Thanh cũng thẳng thắn: "Dạ, cháu là trụ cột trong nhà, tự nhiên là gánh vác gia đình. Lần cháu kết hôn, chị dâu cũng lo lắng vợ chồng cháu sẽ bỏ mặc con chị , lo đến phát sốt. Để chị dâu yên tâm, ba cháu lên tiếng, chờ cháu kết hôn xong, mỗi tháng cháu sẽ đưa cho chị dâu hai mươi đồng để lo chi phí cho hai đứa cháu, biếu ba cháu mười đồng để dành dưỡng già."
Lời thốt , trừ Lý Bảo Thúy vẫn cảm thấy gì, sắc mặt đều trầm xuống.
Phương Bình Thanh thấy khí đúng, rốt cuộc cũng phản ứng , giải thích với : "Anh cháu còn nữa, hai đứa cháu là huyết mạch nhà họ Phương, cháu thể bỏ mặc . Nếu cháu thực sự là kẻ m.á.u lạnh vô tình như , Bảo Thúy cũng sẽ chọn ở bên cháu. Cháu , gánh nặng gia đình cháu lớn, nhưng cháu kiếm nhiều, tiền lương của cháu đủ nuôi cả nhà, bất kể là tiền dưỡng già cho ba trợ cấp cho chị dâu cháu trai, đều trích từ lương của cháu, sẽ tiêu đến một xu của Bảo Thúy."
Trương Vinh Anh : "Cậu tiêu một xu của Bảo Thúy, nhưng lương đưa cho ba , đưa cho chị dâu hết , Bảo Thúy cũng chẳng tiêu một xu tiền lương của còn gì. Hơn nữa đây là chuyện khi kết hôn, chẳng là cố ý..."
Phương Bình Thanh chút khó hiểu, vội vàng : "Bảo Thúy cũng lương riêng mà bác."
Trương Vinh Anh càng thẳng: "Thế hai đứa sinh con thì ? Cũng để một Bảo Thúy nuôi ?"
Phương Bình Thanh giải thích với Trương Vinh Anh: "Bác gái , lương cháu tận 49 đồng cơ mà. Trừ mười đồng biếu ba và hai mươi đồng cho chị dâu, cháu vẫn còn thừa 19 đồng."
Trương Vinh Anh hỏi: "Cậu ăn uống ? Nghe ở bộ phận marketing, cần xã giao tiếp khách ? Quần áo giày tất cần sắm thêm ? Ma chay hiếu hỉ cần ? Ngồi một chuyến xe tuyến ngắn nhất cũng mất năm xu . Nhà còn phân gia đúng , cả đại gia đình, năm lớn hai đứa trẻ con, chi tiêu hàng ngày lấy ở ?"
Sắc mặt Phương Bình Thanh cũng bắt đầu khó coi. Còn cưới xin gì mà nhà họ Lý chê bai chị dâu và cháu trai ?
"Chẳng còn Bảo Thúy ?" Hắn .
Nói đoạn, sang Tiền Xuân Lệ và Bảo Thúy: "Anh cháu mất , ba cháu vất vả cả đời. Cháu tự kiếm tiền, cháu đưa cho chị dâu hai mươi đồng thì ? Cháu biếu ba mười đồng thì ? Đây là tiền cháu tự kiếm , cháu còn quyền xử lý ?"