Bị con cái vứt bỏ chết thảm, Bà lão Trương trọng sinh về thập niên 80. - Chương 8: Một bụng oán khí

Cập nhật lúc: 2025-12-28 08:58:37
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Lý Bảo Quốc vợ đẩy một cái, phản ứng , vội vàng tiến lên giành lấy con d.a.o trong tay Lý Kim Dân.

 

"Ba, để con, để con. Ba chạy ngược chạy xuôi cả ngày nay, mệt c.h.ế.t , mau nghỉ ngơi chút ."

 

Lý Bảo Quân mắt chằm chằm tiền, sán gần Trương Vinh Anh: "Mẹ, nếu thằng ba cưới nữa, thì cho con mượn chút tiền để con theo chạy vạy buôn bán nhé?"

 

Trương Vinh Anh nhét tiền túi quần, xoay phòng .

 

"Mẹ..."

 

Lý Bảo Quân còn định gì đó, "rầm" một tiếng, cánh cửa suýt chút nữa đập mũi .

 

Trương Vinh Anh mặc kệ đám con cái mỗi một toan tính bên ngoài, lôi từ gầm giường một cái rương, lấy chìa khóa gối mở rương, lấy một cái hộp sắt.

 

Trong hộp một cuốn sổ tiết kiệm ký danh, cần mật mã, bên trong tổng cộng còn hơn 600 tệ.

 

Chồng bà là Lý Kim Dân hiện là kỹ thuật viên trạm phát điện, lương tháng 63 tệ 5 hào, phúc lợi đơn vị cũng khá . Bản Trương Vinh Anh là công nhân chính thức của xưởng giày da, hưởng lương bậc ba, mỗi tháng 43 tệ 6 hào.

 

Hai vợ chồng lương tháng cộng hơn 100 tệ, lễ tết còn đồ mang về nhà. Con cả ở phòng ủy thác ngân hàng, con thứ hai thợ sửa xe đạp, con thứ ba học việc ở tiệm cơm quốc doanh.

 

Trong nhà nhiều kiếm tiền như , nhưng bao nhiêu năm nay, tất cả tiền tiết kiệm cộng , sổ tiết kiệm cũng chỉ hơn 600.

 

Trương Vinh Anh đếm 360 tệ từ chỗ 860 tệ bỏ hộp sắt, 500 tệ còn nhét , chuẩn lát nữa bệnh viện đưa canh gà sẽ đưa cho vợ chồng con gái thứ hai.

 

Lý Bảo Hà là thanh niên trí thức xuống nông thôn năm 75. Khi đó cuộc sống khổ cực, lương thực khan hiếm, nhân khẩu trong nhà đông, còn tốn tiền chạy chọt để giữ con cả ở thành phố.

 

gửi chút lương thực về cho gia đình, Lý Bảo Hà c.ắ.n răng kết hôn với Trần Văn Binh ở trong thôn.

 

Đến tận bây giờ, cô vẫn theo nhà chồng sống bằng nghề ruộng ở quê. Vì từ nhỏ hiểu chuyện, bớt lo, nên cô là sự tồn tại mờ nhạt nhất trong nhà họ Lý, đồng thời cũng là đứa con mà Trương Vinh Anh cảm thấy áy náy nhất.

 

Lý Bảo Hà là con thứ hai, bên còn bốn đứa em, cơ bản đều là do cô chăm bẵm lớn lên. Lúc thanh niên trí thức xuống nông thôn, cô và Lý Bảo Quốc đều đến tuổi, lớn trong nhà ầm ĩ, cuối cùng chọn để Lý Bảo Hà mới 16 tuổi xuống nông thôn, nghĩ cách giữ Lý Bảo Quốc ở .

 

Mà kiếp , Lý Bảo Hà chính là mất ngày hôm nay.

 

Trương Vinh Anh nhiều suy nghĩ, nếu con gái lớn còn sống, liệu vợ chồng bà kiếp đến mức rơi cảnh thê t.h.ả.m như ?

 

Ngồi trong phòng tiêu hóa tình hình hiện tại một lúc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

 

"Mẹ, ăn cơm thôi."

 

Là giọng của Lý Bảo Hỉ. Cô con gái hiện đang học cấp ba, còn vài tháng nữa là nghiệp.

 

Bên cạnh bàn ăn vây kín một vòng lớn, ai nấy đều vươn cổ ngửi mùi thơm từ nhà bếp mà nuốt nước miếng.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Trương Vinh Anh lấy từ trong tủ hai cái cặp l.ồ.ng cơm, về phía nhà bếp.

 

Trong bếp, Lý Bảo Phượng đang xách nồi định mang ngoài.

 

"Đừng mang ngoài, cứ để đấy." Trương Vinh Anh chỉ bệ bếp .

 

Lý Bảo Phượng cẩn thận đặt nồi xuống. Nhà đông , con gà béo bốn năm cân c.h.ặ.t thành miếng nhỏ, còn đổ một nồi nước to tướng, định bụng mỗi đều thể húp bát canh gà.

 

"Mẹ, cho chị cả ?" Lý Bảo Phượng cặp l.ồ.ng tay Trương Vinh Anh hỏi.

 

Trương Vinh Anh ừ một tiếng, cầm thìa vớt thịt gà bỏ cặp l.ồ.ng.

 

Đứa con gái yêu đương mù quáng, kiếp kết cục cũng chẳng gì. Mẹ chồng còn sống thì hầu hạ chồng bại liệt, chồng c.h.ế.t thì hầu hạ cả nhà con dâu, cháu trai cháu gái, cả đời đều là bà già osin khép nép.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-con-cai-vut-bo-chet-tham-ba-lao-truong-trong-sinh-ve-thap-nien-80/chuong-8-mot-bung-oan-khi.html.]

Trương Vinh Anh nhớ tới công lao nuôi nó ăn học bao nhiêu sách vở mà lòng đầy tức giận, đối với nó cũng chẳng sắc mặt .

 

Lý Bảo Phượng Trương Vinh Anh vớt cả hai cái đùi gà cặp l.ồ.ng, định hai cái đùi là chị dâu cả cố ý c.h.ặ.t riêng cho Tuyển Minh và Tuyển Hoành. thấy Trương Vinh Anh mặt lạnh tanh, cô dám mở miệng.

 

Trương Vinh Anh múc đầy hai cặp l.ồ.ng, trong nồi chẳng còn bao nhiêu thịt. Bà tìm hai cái bát tô, vớt nốt ít thịt vụn cuối cùng , múc hai bát canh, lúc mới ném cái thìa trong nồi.

 

"Được , mang ."

 

Lý Bảo Phượng nửa nồi nước lèo còn mà ngẩn hồn.

 

"Tao bảo mang , ngây đó gì?"

 

"Dạ , con mang ngay." Lý Bảo Phượng xách nồi ngoài.

 

Trương Vinh Anh đậy nắp cặp l.ồ.ng, gói ghém kỹ càng. Ngoài phòng khách vang lên tiếng ồn ào.

 

"Sao nước thế ? Thịt gà ? Con gà to thế cơ mà?"

 

"Đùi gà ? Đùi gà cũng thấy? Cái đó em chuyên môn c.h.ặ.t cho Tuyển Minh Tuyển Hoành mà."

 

Trương Vinh Anh bưng hai cái bát tô múc riêng lúc nãy . Mọi bàn cơm đều chằm chằm.

 

Trương Vinh Anh phịch xuống, đặt một bát mặt Lý Kim Dân, một bát mặt , cầm đũa lên ăn tỉnh bơ.

 

Lý Tuyển Minh tám tuổi ngày thường là cục cưng bảo bối trong nhà, là cháu đích tôn, gì ngon đều ưu tiên . Nó mắt trông mong bát thịt mặt bà nội, nhưng bà nội hề đẩy sang cho nó như khi, ngược còn bưng bát tự ăn ngon lành.

 

Tức thì thèm tức tủi , thằng bé òa lên .

 

"Con ăn thịt gà, ơi, con ăn thịt gà."

 

Lý Tuyển Hoành thấy cũng theo.

 

Đường Hồng Mai càng tức, con gà là cô phụ nhổ lông c.h.ặ.t thịt, giờ ý bà là ? Trong nồi trừ nửa nồi nước thì chẳng miếng thịt gà nào.

 

"Ăn ăn ăn, ăn cái gì mà ăn, con gào với ích gì? Đó là cho cô cả con ăn, con tư cách gì mà ăn?"

 

Lý Bảo Quốc cũng nhịn : "Mẹ, cả một con gà to cơ mà, cái gì thế? Nhiều như , cũng cho nếm chút vị chứ. Chúng con cho thì thôi , nhưng Tuyển Minh là cháu đích tôn nhà họ Lý, thiệt thòi ai cũng thể thiệt thòi nó chứ?"

 

Lý Bảo Hải hôm nay đ.á.n.h, vợ sắp cưới cũng mất, vốn đang ôm một bụng tức: "Mẹ, gì hả? Hôn sự cũng quấy nát , bồi thường cũng đòi về , còn thế nào nữa?"

 

Lý Bảo Quân im lặng quan sát tình hình. Hai cô con gái cúi đầu dám lên tiếng.

 

Lý Kim Dân đẩy bát mặt sang cho Đường Hồng Mai: "Cãi cái gì, chỉ là bát thịt gà thôi mà? Đến đây Tuyển Minh, ông nội cho cháu ."

 

Trương Vinh Anh đột nhiên ngẩng đầu quát: "Không cho!!"

 

Lý Tuyển Minh định đưa tay bưng bát thì run b.ắ.n , òa lên to hơn.

 

Đường Hồng Mai mặt đen sì: "Mẹ, giận thì trút lên đầu chú tư, chúng con , đừng trút giận lên đầu trẻ con."

 

Trương Vinh Anh nín nhịn một bụng oán khí nãy giờ, tức thì bùng nổ, đập mạnh đôi đũa xuống bàn.

 

"Chịu nổi cái khí thì cút hết ngoài cho tao!!!"

 

"Bà đây tiêu tiền của mua gà, dựa cho chúng mày ăn? Bà nợ chúng mày ? Gào gào gào, gào cái gì mà gào? Cha mày c.h.ế.t mà mày gào với tao? Mày là do tao đẻ chắc? Nuôi mày bao nhiêu năm nay cũng chẳng thấy cái gì , cũng cái loại cha như thế thì mày cũng chẳng thứ gì, gào thì cút đường mà gào!!"

 

Lý Bảo Quốc mặt tái mét: "Mẹ, cái gì hả?"

 

Trương Vinh Anh há mồm rống : "Ai là mày? Tao mày ? Muốn ăn uống chiếm hời thì tao là mày, lúc đ.á.n.h thấy mày xông lên? Cả nhà chỉ mày là con sâu rầu nồi canh lớn nhất, cưới về một cái gậy thọc cứt, đẻ ba con sói mắt trắng. Bà đây một tay phân một tay nước tiểu nuôi mày lớn, cho mày ăn học, cưới vợ cho mày, giờ còn hầu hạ mấy cái đứa nhỏ cho mày, mày nhớ một câu của tao ?"

 

 

Loading...