Bị con cái vứt bỏ chết thảm, Bà lão Trương trọng sinh về thập niên 80. - Chương 65: Nhà họ Lý và nhà họ Đường quyết chiến

Cập nhật lúc: 2025-12-29 04:40:11
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Anh cả nhà họ Đường chen lên phía , : "Các lý như , thế hỏi rõ nguyên do ? Chúng cũng thể vô cớ nổi điên mà đ.á.n.h ? Nếu nó ăn no rửng mỡ, về nhà đẻ quậy cho trong nhà chướng khí mù mịt, gà bay ch.ó sủa, thì nó lớn thế , chúng buồn tay động chân chắc?"

 

Trương Vinh Anh đầu lớn tiếng quát: "Mày đang cáo trạng với bà đấy phỏng? Mày tìm sai chỗ , mày cáo thì mà cáo với mày . Đường Hồng Mai do tao đẻ, cũng chẳng do tao nuôi lớn thành cái thứ dưa vẹo táo nứt thế . Đi mua heo còn xem chuồng, ruộng nhà bay thối nát trồng giống , giờ mày trách tao hả?

 

Tao còn trách nhà họ Đường tụi bay . Nuôi kiểu gì mà nuôi cái đứa con gái như cái gậy chọc cứt thế . Nó mới về nhà hai ngày tụi bay nhịn nổi mà đ.á.n.h nó, còn nó ở nhà tao ngày qua ngày khác, chúng tao còn ráng nhịn đ.á.n.h. Mày bà mày bao năm qua sống thế nào hả? Tao còn tìm mày tính sổ, mày dám cáo trạng với tao!"

 

Mẹ Đường mát mẻ đến mức mặt mày tái mét, chống nạnh lớn tiếng đáp trả: "Liên quan gì đến chúng ! Con gái gả chồng như bát nước đổ , nhà các bà thích đ.á.n.h thì cứ đ.á.n.h, đ.á.n.h c.h.ế.t cũng là đời nó đáng kiếp!"

 

Trương Vinh Anh đầu bảo con dâu: "Thấy , trong lòng cái nhà đẻ yêu của cô bảo chúng đ.á.n.h c.h.ế.t cô đấy, còn l.i.ế.m m.ô.n.g nữa ? Nhà sập thì lo xây lên, cô thì cứ cố tình đào xuống, cô bảo đ.á.n.h c.h.ế.t cô kìa."

 

Đường Hồng Mai...

 

Ngẩng đầu Đường một cái, cô vác cái mặt sưng vù như thế, nhưng mặt Đường chẳng lấy một phần đau lòng, đến sự thương hại cơ bản nhất cũng , trong mắt bà chỉ lửa giận và oán hận.

 

Đường Hồng Mai , bà đang trách , trách nên ầm ĩ để tìm tới tận cửa. Bao nhiêu năm nay, mặc kệ cô đến , trong lòng bố vẫn chỉ ba đứa con trai, cô và em gái đều là những món đồ thể tùy tay vứt bỏ.

 

Nếu còn chút băn khoăn, thì hiện tại cõi lòng cô nguội lạnh.

 

Thiên hạ ruột nào với nhà chồng con gái rằng: các thích đ.á.n.h thì đ.á.n.h, đ.á.n.h c.h.ế.t là đáng kiếp.

 

Cho dù là lạ cũng thốt những lời thất vọng đau đớn đến thế.

 

Trương Vinh Anh : "Được , nếu bà cũng nó là nhà , nhà thì tự chúng còn nhịn dám đ.á.n.h, càng thể để cho nhà họ Đường các đ.á.n.h. Tiền t.h.u.ố.c men và cả tiền mượn từ nhà chúng , mau trả đây. Về hai nhà đường ai nấy , cái loại gia phong nề nếp như nhà các , nhà họ Lý chúng khinh thường chung đường."

 

Mẹ Đường đòi tiền, cả như nổ tung: "Bà tưởng bở ? Còn đòi tiền, !!"

 

"Bà bảo chúng mượn tiền nó, vu khống, chứng cứ ? Đứa con gái xuất giá thì cũng là do đẻ , về nhà đẻ hiếu kính bố thì gì sai? Cho dù bà hỏi khắp cái huyện Bảo Lĩnh , cũng chẳng nhà ai cái lý đòi tiền con cái hiếu kính bố cả. Có bản lĩnh thì các lên Công an mà kiện, bố đ.á.n.h con gái, toạc móng heo thì đây cũng là việc nhà, chúng đếch sợ bà!!!"

 

Mẹ Đường chẳng sợ nhà họ Lý. Nhà họ Lý ba thằng con trai thì bà cũng ba thằng, hơn nữa Công an đời nào quản mấy chuyện việc nhà . Người đang bận nghiêm trị trộm cắp, bắt gian, bắt lưu manh còn xuể, ai rảnh mà quản một nhà đ.á.n.h ?

 

Trương Vinh Anh : "Sao chứng cứ? Năm thằng hai nhà bà bảo mua xe đạp đủ tiền, mượn 47 đồng. Thằng tư nhà bà lục tục mượn hơn 30 đồng. Con của thằng cả nhà bà bệnh mượn 20 đồng. Nhà đẻ đám tiệc mượn 10 đồng, còn bảo mua sữa mạch nha, đèn pin, đều là Đường Hồng Mai ứng tiền . Những khoản là mở miệng hỏi mượn, tổng cộng hơn 177 đồng. Còn những khoản nó phạm tiện chủ động đưa, lễ tết hiếu kính, chúng tính, nhưng những khoản các mở miệng mượn thì bắt buộc trả !"

 

Lý Bảo Quốc đẩy gọng kính, : "Nhạc mẫu đại nhân, Cục Công an mặc kệ chuyện đ.á.n.h , nhưng cơ quan việc thì sẽ quản chứ? Đường Hồng Mai lén lút lấy tiền cho nhà các mượn, nhưng đều là giấu giếm chúng , nghiêm trọng một chút, chuyện với l.ừ.a đ.ả.o cũng chẳng khác gì ."

 

Mẹ Đường chống nạnh: "Đánh rắm, các mới l.ừ.a đ.ả.o!"

 

Lý Bảo Quân vốn là nóng tính, đối phương c.h.ử.i thề, xông lên đẩy Đường một cái lảo đảo: "Bà c.h.ử.i ai đấy?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-con-cai-vut-bo-chet-tham-ba-lao-truong-trong-sinh-ve-thap-nien-80/chuong-65-nha-ho-ly-va-nha-ho-duong-quyet-chien.html.]

Anh cả Đường thấy Lý Bảo Quân động thủ, lập tức cũng giơ nắm tay lao : "Mẹ kiếp, tưởng bọn tao sợ mày chắc... Á!!!"

 

Người còn lao tới mặt một cước đạp bay ngoài.

 

Trương Vinh Anh cảnh , m.á.u nóng sôi sùng sục vì phấn khích: "Đánh! Đánh cho tao!!"

 

Lời còn dứt, bà gương mẫu lao về phía Đường, túm lấy tóc bà tát một cái thật mạnh: "Bà mày đ.á.n.h mày lâu lắm , khinh quá đáng!!!!"

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Hôm nay trọng điểm của bà là tiền, bà đến là để đ.á.n.h . Kiếp chịu quá nhiều uất ức từ cái nhà họ Đường .

 

Mẹ Đường ăn một cái tát, mặt mũi tê rần, nửa ngày hồn, bồi thêm một cái tát nữa mới hét toáng lên: "A a a a, Trương Vinh Anh cái con mụ già , bà liều mạng với mày!!!!"

 

Lý Kim Dân và bố Đường mỗi vác một cái ghế, gườm gườm vòng quanh, trong mắt năm phần kiêng kỵ, năm phần hung ác.

 

"Các quá đáng lắm đấy, dám đ.á.n.h tới tận cửa." Bố Đường đen mặt .

 

"Hừ, ông đây cực khổ nuôi lớn một thằng con trai, một tháng nó kiếm bao nhiêu tiền? Ông đây còn hưởng tí phúc nào của nó thì tuồn hết sang nhà ông. Rượu Mao Đài uống ngon ? Thịt thơm ? Ăn của nhà tao bao nhiêu đồ như thế, còn đ.á.n.h cháu tao, rốt cuộc là ai quá đáng hả!!"

 

Lý Kim Dân càng càng tức, xong giơ cái ghế dài lên phang thẳng về phía bố Đường!!

 

Bố Đường thất kinh, vội vàng giơ ghế lên đỡ: "Lý Kim Dân, kiếp ông thật đấy ?"

 

Lý Kim Dân nghiến răng: "Ông đây kiếp còn giả với mày chắc? Mượn thì hơn 170 đồng, biếu cho nhà mày ăn bụng 400 cũng 500 đồng chứ ít gì? Nhiều tiền như thế đủ mua cái mạng già của mày !!!"

 

Ở một bên khác, Lý Bảo Quốc con trai út nhà họ Đường đuổi đ.á.n.h kêu oai oái: "Chú ba, chú ba! Lý Bảo Quân, chú mù , sắp đ.á.n.h c.h.ế.t !"

 

Lý Bảo Quân đ.ấ.m một quyền mặt cả Đường, đá một cước bụng hai Đường, căn bản chẳng thèm quan tâm đến Lý Bảo Quốc.

 

Lý Bảo Quốc kêu t.h.ả.m thiết hét: "Anh mà c.h.ế.t thì chị dâu cả và ba đứa cháu đều thuộc về chú với chú tư nuôi đấy!"

 

Lý Bảo Quân trừng mắt. Cái gì? Về chú nuôi? Vợ chú chú còn nuôi sắp nổi, còn nuôi chị dâu cả với ba đứa cháu? Thế chú còn sống gì nữa? Trần Quốc Phương sẽ c.h.é.m c.h.ế.t chú mất.

 

"A a a a a a." Lý Bảo Hải đang bên cạnh nóng lòng thử nhưng dám xông lên, thấy câu thì còn kích động hơn cả Lý Bảo Quân. Cậu lao tới ôm c.h.ặ.t lấy đùi thằng út nhà họ Đường, há mồm hét lớn về phía Lý Bảo Quốc đang thằng út túm cổ áo.

 

"Anh chạy mau , cái đồ phế vật ! Em đếch nuôi mụ vợ ngu ngốc của , ông đây còn cưới vợ, hại em cả đời ?"

 

Lý Bảo Quân cũng chẳng màng thừa thắng xông lên với cả hai nhà họ Đường nữa, đầu vung một bàn tay to như cái quạt nan nặng hai ba mươi cân, tát thẳng một phát thằng út nhà họ Đường bay ngoài.

 

Khiếp, dọa c.h.ế.t , cả c.h.ế.t thì nuôi chị dâu cả với ba cái tàu há mồm? Thế thì cả c.h.ế.t còn t.h.ả.m hơn cả cha c.h.ế.t nữa, ai cũng động cả của !!!

 

 

Loading...