Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương192

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:44:38
Lượt xem: 93

“Cái gì mà ghét bỏ với không ghét bỏ. Các con đều là cháu ngoan của ta, bà nội hiểu tâm ý của con.” Lão phu nhân vui vẻ vỗ vỗ tay Hạ Sính Đình. Nói xong, bà kéo cô ngồi xuống chiếc ghế gần bà nhất.

“Cháu gái đến thỉnh an bà ngoại. Mấy hôm trước sức khoẻ cháu gái không tốt, không thể đến thỉnh an bà, mong bà không trách phạt. Mấy hôm nay con có tìm được mấy vị thuốc bổ và dưỡng sinh dưỡng nhan, mang đến thỉnh tội với bà.” Bà cụ còn chưa nói gì, Xuân Phong đã tiến lên trình bày, rồi dâng hộp gấm trong tay Thuỷ Trúc cho bà.

Lão phu nhân nhận đồ, vẻ mặt hiền lành nói: “Thân thể của con vừa mới khoẻ lại, còn chưa biết thế nào, sao đã lại vội vàng tìm thuốc bổ cho ta. Ta hiểu tâm ý của con mà. Nếu con vì bà mà làm thân thể mệt mỏi hơn, ta lại càng không thể yên tâm.” Bà cụ kéo Xuân Phong ngồi vào một chiếc ghế khác, Xuân Phong và Hạ Sính Đình vừa vặn ngồi vào hai bên bà. Thoạt nhìn, lão phu nhân đối với hai vị tiểu thư này thập phần công bằng. Bà lại đánh giá 2 người một phen, nắm tay hai người, nói: “Hai đứa đều là cháu ngoan của ta, là báu vật trong lòng ta. Đều là người một nhà, có chuyện gì xảy ra thì phải giúp đỡ nhau, như vậy mới giúp Hộ Quốc Công phủ chúng ta có thể bình yên trường tồn.” Lời lão phu nhân nói ý vị thâm trường, Xuân Phong tất nhiên hiểu được suy nghĩ của bà, bà không muốn họ tranh chấp, phá huỷ thanh danh Hộ Quốc Công phủ, càng không hi vọng xung đột giữa họ làm ảnh hưởng đến cả phủ này. Hoặc có lẽ, đơn giản chỉ là bà không muốn nhìn con cháu đấu đá lẫn nhau.

Xuân Phong hiểu được ý sâu xa của bà, nhưng người còn lại rõ ràng là không hiểu. Hạ Sính Đình đã bị ghen tị và cừu hận che mờ mắt, sao còn có thể nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ nghĩ đến lấy lại những gì bị cướp đi, dù thực sự chẳng có thứ gì như thế cả, cô hoàn toàn chẳng mất gì.

“Hừ, ai muốn tương trợ tiện nhân này chứ, đã hại ta thành thế này, còn chờ ta đến giúp. Mối thù giữa chúng ta, hận không thể một đao giải quyết tất cả!” Hạ Sính Đình thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng trên môi cô ta vẫn nở nụ cười, phối hợp nói: “Bà nội dạy phải, cháu gái sẽ ghi nhớ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” lão phu nhân vui vẻ vỗ vỗ tay hai người.

“Xuân Phong, sao con lại ăn mặc giản dị như vậy? Trông chả giống tiểu thư nhà chúng ta chút nào. Bà còn một ít đồ trang sức thời trẻ, hôm nay con vào chọn một ít đi. Sính Đình, con cũng vào chọn đi.” Lão phu nhân nhìn Xuân Phong, lại xem Hạ Sính Đình, thấy trên đầu Xuân Phong chỉ cài một chiếc trâm bạch ngọc, búi tóc đơn giản, tuy rằng trang nhã, nhưng lại quá đơn giản, mộc mạc. Bà lại nhìn qua Hạ Sính Đình, một thân đầy trang sức ngọc ngà quý giá, cộng thêm trang điểm tinh xảo, quần áo lộng lẫy, trông nàng thật quý phái.

Thấy cảnh này, lại nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó, bà cụ cảm thấy mình nợ Xuân Phong, liền muốn tặng Xuân Phong một ít đồ trang sức, coi như đền bù cho cô. Tất nhiên, để công bằng, bà cũng sẽ tặng Hạ Sính Đình một ít.

Xuân Phong vốn muốn từ chối, nhưng lão phu nhân đã dắt hai người vào trong phòng, từ chối cũng không được.

Kỳ thực, chiếc trâm bạch ngọc của Xuân Phong là thứ Trần Thanh Thư đã tặng cô trước khi nhập ngũ, nhìn đơn giản, nhưng cũng không phải là món rẻ tiền. Xuân Phong chỉ đơn giản nghĩ món đồ tao nhã như vậy ắt hẳn sẽ không rẻ, nhưng cô không biết, để cô vui vẻ, Trần Thanh Thư lúc đó đã tốn hơn 5 nghìn lượng bạc để mua thứ này.

Nhắc đến Trần Thanh Thư, đã lâu không có tin tức của hắn, không biết hắn ở trong quân doanh thế nào, có phải dùng đến mấy thứ nàng cho hắn không. Từ lúc đến thế giới này, Trần Thanh Thư là người đầu tiên Xuân Phong coi như ca ca, trong lòng vẫn quan tâm ít nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong192.html.]

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bà cụ mở một hộp trang sức ra, bên trong chứa đầy bảo thạch trân châu, toả ra ánh sáng loá mắt. Xuân Phong có chút hoa mắt, Hạ Sính Đình cũng cả kinh, hoá ra bà nội lại có nhiều thứ tốt như vây, tuỳ tiện lấy ra một món đều là vô giá!

Không đợi hai người tự chọn, lão phu nhân lấy ra một bộ trang sức kim phượng, trong đó có một cây phượng trâm chạm khắc cực kỳ sống động, lắc lư, linh động, cực kỳ chói mắt. Hạ Sính Đình vừa thấy đã thích, nhưng còn chưa kịp nói gì, bà đã trực tiếp cài nó lên đầu Xuân Phong. Xuân Phong được cài trâm phượng, càng tăng thêm vẻ thoát tục, lại thêm một chút sang trọng, quả nhiên là vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Bà cụ hài lòng gật đầu, thật là giống bà năm đó, thậm chí còn xinh đẹp hơn. Bộ trang sức này là Hoàng hậu năm đó, cũng chính là Thái hậu hiện tại ban thưởng cho bà. Hai người vốn là bạn thân từ lúc chưa xuất giá, chính Hoàng hậu năm đó đã đặc biệt cho người làm riêng cho bà một bộ. Trong dân gian, nữ tử không được phép mang trang sức Phượng hoàng, bởi vì chỉ Hoàng Hậu và Thái hậu được phép mang loại trang sức này. Tuy nhiên, thứ này không giống những thứ trang sức đó, chúng được chính Hoàng hậu ban tặng. Bà cụ tặng cho Xuân Phong bộ trang sức này, chính là cho Xuân Phong một đặc quyền cực lớn! Mang thứ này lên người, đi bất cứ đâu, sẽ không một ai dám coi thường nàng, thậm chí nàng sẽ trở thành đối tượng được mọi người xúm vào nịnh bợ, lấy lòng.

Sự xinh đẹp của Xuân Phong và sự bất công của bà càng làm cho Hạ Sính Đình tức giận. Tạo sao mọi thứ tốt đẹp đều giành cho Xuân Phong? Nếu Xuân Phong không xuất hiện, những thứ này đều là của Hạ Sính Đình nàng. Nàng nhất định sẽ đòi lại tất cả!

“Mấy thứ này là của một người bạn cũ tặng cho ta nhiều năm về trước, hôm nay ta tặng lại cho con. Sau này đừng ăn mặc đơn giản vậy nữa, sẽ làm người khác coi thường.” bà cụ nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của Xuân Phong, hoà ái nói.

“Cháu gái đã biết, con nhất định sẽ không làm Hộ Quốc Công phủ mất mặt.” Xuân Phong cúi đầu, cung kính nói với lão phu nhân.

Tuy Xuân Phong thấy trang sức vàng có chút không được nhã nhặn, nhưng sau khi đeo vào, trông cũng không tệ, liền hài lòng gật đầu, nhận lấy. Tất nhiên cô không hề biết lai lịch của chúng.

“Sính Đình, ta có một bộ trang sức hồng ngọc rất đẹp, hợp với người trẻ tuổi như con, con xem có thích không.” Lão phu nhân lại lấy ra một bộ trang sức hồng ngọc tinh xảo, đưa cho Hạ Sính Đình.

“Chỉ cần là đồ bà nội tặng, cháu gái đều sẽ thích.” Hạ Sính Đình tươi cười xinh đẹp, nhưng trong lòng tràn đầy mất mát.

Lão phu nhân cũng biết cô cháu gái này thích bộ kia của Xuân Phong, nhưng bà lại chỉ có một bộ, hơn nữa lại muốn bù đắp cho Xuân Phong, nên chỉ có thể làm như không nhìn thấy sự thất vọng của Hạ Sính Đình.

“Ừ, con thích là được.” Bà cụ gật đầu.

Khi Xuân Phong về, bà cụ cũng gửi cho Xuân Vũ một bộ, có thể thấy bà cụ vẫn rất yêu thương họ.

Xuân Phong mới bước ra sân, đã có nha hoàn đến thông báo: “Xuân Phong tiểu thư, có người đến tìm ngài.”

  "Ồ? Là ai vậy?" Xuân Phong tò mò hỏi.

Loading...