Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 191

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:44:23
Lượt xem: 80

“Lão hủ sớm đã nghĩ đến phương thuốc này, nhưung vẫn luôn thiếu mất một thành phần. Đơn thuốc này có thêm Xà Hoang Thảo, có thể nâng cao dược hiệu. Không những thế, nó còn có thể trung hoà độc tính của những thành phần khác, thật là vi diệu. Chỉ là Băng Hoa Tử Liên khả năng sẽ rất khó tìm. Mấy nước xung quanh đều không có tung tích của nỏ, ngay cả lão hủ cũng chỉ biết đến nó qua sách cổ.” Du thần y kích động lầm bầm, cũng không để ý đến Bách Lý Mặc Thần, tự nói chuyện một mình.

“Được rồi, vậy cứ theo đơn thuốc này mà tìm, nhất định phải tìm được sớm nhất có thể.” Bách Lý Mặc Thần có chút nghẹn ngào nói.

“Ừ, lão hủ đi ngay.” Du thần y cao hứng, phấn chấn cầm đơn thuốc đi ra cửa, như là vừa nhặt được bảo bối. Đối với người hành y, bồi dưỡng kiến thức, kinh nghiệm là điều quan trọng nhất, đặc biệt là đối với những người cuồng nghề như Du thần y.

Du thần y cao hứng, nhưng người nào đó lại đang cực kỳ buồn bực.

Không thể động tình? Chẳng lẽ từ nay về sau không thể hôn, cũng không thể. . .

Không, nhất định phải sớm ngày giải quyết vấn đề này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc đại sự của hắn, ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của nha đầu.

Du thần y đã đặc biệt căn dặn, đêm nay Vương gia chỉ có thể thành thật tự ngủ trong vương phủ.

Xuân Phong cả ngày làm việc vất vả, buổi tối lại ăn no căng, trở về Hương Lăng viện tắm nước nóng xong, cơn buồn ngủ liền kéo đến. Ngay cả mẹ muốn tìm cô nói chuyện một chút cũng không kịp.

Mẹ Xuân Phong lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này, từ bao giờ lại ham ngủ như vậy chứ. Trước kia ở trong thôn bận rộn như thế cũng không ngủ đến mức này.” nhưng mẹ Xuân Phong chỉ than thở một hai câu, cũng không để chuyện này trong lòng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Sáng sớm hôm sau, Xuân Phong ép bản thân phải dậy sớm. Cô cũng không biết tại sao, từ khi đến Kinh thành, cô dường như sáng nào cũng như bị hút vào giường, không thể đứng dậy nổi. Cô ngủ như bất tỉnh, nếu không phải sáng nay có việc nhất định phải làm, cô sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao luôn.

Xuân Phong rửa mặt xong, duỗi duỗi thắt lưng có phần cứng đờ, chắc là hôm qua cô đã bận rộn quá rồi. Cũng khá lâu rồi cô không đến thỉnh an bà, mặc dù sự việc lần trước làm cô khá thất vọng, nhưng dù sao cả nhà cô vẫn sống ở đây, cho dù là vì mẹ, hay vì lễ giáo, cô vẫn phải tiếp tục làm việc  này.

“Tiểu thư, hôm nay ngài muốn chải kiểu tóc gì?”, Thuỷ Trúc cầm chiếc lược mây đàn hương, hỏi Xuân Phong.

“Cứ làm như trước thôi, đơn giản chút là được.” Xuân Phong cũng không để ý đến những chuyện này, chỉ cần thuận tiện là được.

Thuỷ Trúc thấy tiểu thư nói không sai, kiểu tóc đơn giản càng làm nổi bật khí chất tao nhã, thoát tục của ngài. Người đẹp thì ăn mặc, chải chuốt kiểu gì cũng sẽ đẹp.

Xuân Phong vừa đến cổng viện của bà, đã gặp đoàn người của Hạ Sính Đình. Xuân Phong vốn định không nói gì, liền trực tiếp đi vào trong, tuy rằng lớp mặt nạ mỏng không bị xé ra, nhưng mọi chuyện trước đó không phải đều rõ ràng rồi sao. Nhưng Xuân Phong không có ý định tính toán với người ta, không có nghĩa là người ta cũng muốn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-191.html.]

“Ây du, không phải là Xuân Phong biểu muội đây sao? Sao hôm nay lại nhớ ra đi thỉnh an bà vậy? Trước đó thân thể còn mang bệnh, không thể đến thì không nói, mấy hôm nay khoẻ lên rồi cũng không thấy ngươi đến. Mỗi ngày đều long nhong chạy ra ngoài đường, ta còn nghĩ ngươi quên mất trong nhà này còn có lão phu nhân rồi chứ.” Hạ Sính Đình đi theo Xuân Phong vào sân, ngữ khí sắc bén, giọng nói như vậy, lão phu nhân ở trong nhà hẳn là nghe thấy rõ ràng.

“Cảm ơn biểu tỷ quan tâm. Mấy hôm nay ta phải ra ngoài tìm mấy thứ cho bà điều dưỡng thân thể nên không kịp thỉnh an. Ta nghĩ bà biết tâm ý của ta, nhất định sẽ thứ lỗi cho ta 2 ngày nay không đến thăm người.” Xuân Phong xoay người, thần sắc lãnh đạm nhìn Hạ Sính Đình, đồng thời chỉ vào chiếc hộp gấm trong tay Thuỷ Trúc.

Hạ Sính Đình thấy Xuân Phong không để mình vào mắt, trong lòng không khỏi tức giận.

“Nha đầu này lại muốn dùng mấy thứ này đến lấy lòng bà nội? Quả là một ý tưởng hay. Hồng Ngọc, đi lấy bức thêu Bách Phúc mà ta đặc biệt thêu tặng bà nội đến đây.” Hạ Sính Đình suy nghĩ, rồi xua tay nói với nha hoàn đứng ở phía sau.

“Hừ, mấy thứ mua được bằng tiền có là gì. Bà nội thân là lão phu  nhân của Hộ Quốc Công phủ, có thứ gì chưa thấy qua chứ. Mấy thứ tồi tàn của ngươi, ai thèm quan tâm. Vẫn là bức tranh tự tay ta thêu, mới thể hiện được tâm ý. Ngươi đợi đó đợi bị so sánh đi.”

“À, hoá ra biểu muội bận đi tìm đồ cho bà sao, ta còn tưởng ngươi lại đi cứu vị mỹ nam nào chứ.” Hạ Sính Đình làm bộ hiểu chuyện, cười nói.

“Ta. . .” Xuân Phong đang muốn phản kích, lại nghe thấy tiếng nói từ trong.

“Hai vị tiểu thư đã tới rồi, sao còn không vào. Tuy là nắng đầu ngày, nhưng vẫn có chút chói chang, mời hai vị tiểu thư đi vào.” Ma ma phục vụ lão phu nhân cầm theo mấy chiếc bát đã dùng đi ra.

“Cảm ơn ma ma nhắc nhở. Sáng nay bà ăn sáng có ngon miệng không?” Xuân Phong mỉm cười nói với bà. Trong ấn tượng của cô, Vu ma ma là người tốt, không khỏi có chút thân thiện hơn.

“Lão phu nhân dạo này ăn uống ngon miệng hơn trước rất nhiều, ít nhiều nhờ vào sự hỗ trợ của tiểu thư. Mời hai vị vào, lão phu nhân đang đợi.” Vu ma ma nói xong, gật đầu với họ, rồi cúi đầu, đi về phía bếp.

Nghe Vu ma ma nói, Hạ Sính Đình lại bắt đầu ghen tị, tự hỏi tại sao từ lúc mẹ con nha đầu này đến đây, mọi việc của cô đều không được suôn sẻ. Mà đâu chỉ là không suôn sẻ, nàng còn chịu không ít tổn thương. Mọi chuyện tốt đẹp đều chạy đến bên người Xuân Phong, đến cả Diêu Vương, người mà cô ngưỡng mộ từ lâu, cũng có liên hệ với Xuân Phong.

Còn về bản thân Hạ Sính Đình, ngược lại, bị hại đến mức không thể có con nữa. Cô hận đến mức cảm thấy Xuân Phong chính là người đến cướp đi mọi thứ của mình. Vì vậy, cô càng quyết tâm tiêu diệt người này, lấy lại những thứ đáng ra là của mình.

Nghĩ đến đây, Hạ Sính Đình vô thức siết chặt chiếc khăn trong tay, cố gắng điều chỉnh tâm trạng. Trước khi nghĩ đến tiêu diệt kẻ địch, ít nhất phải bảo toàn vị trí hiện tại của mình đã, trước tiên là phải dỗ lão phu nhân vui vẻ, để bà cảm nhận bản thân cô vẫn là người cháu gái ngoan hiền, hiểu chuyện trước kia.

“Bà nội, đây là bức tranh bách phúc do chính tay cháu gái thêu tặng bà. Chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Hạ Sính Đình lấy bức tranh ra, tươi cười ngọt ngào với lão phu nhân.

“Để ta xem nào. Ừ, tay nghề không tồi nha, lại tiến bộ hơn rồi. Con vất vả rồi.” lão phu nhân cầm tấm tranh thêu, cẩn thận ngắm, sau đó khen ngợi.

Hạ Sính Đình nghe xong liền tự hào, lại nói: “Sính Đình không có y thuật tốt như biểu muội, chỉ có thể dùng cách này bày tỏ hiểu kính với bà, mong bà không ghét bỏ.”

Loading...