Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:44:52
Lượt xem: 67
“Là tiểu thư nhà Bộ Binh Thượng Thư, ngài ấy đang đợi ở đại sảnh.” Nha hoàn cung kính đáp lại Xuân Phong.
Thì ra là Trần Lam Lam, đã lâu không gặp, Xuân Phong còn tưởng nàng đã về Vân huyện.
“Thuỷ Trúc, ngươi đưa mấy thứ này về phòng nhé, nhớ đưa bộ kia cho tỷ tỷ luôn.” Xuân Phong phân phó Thuỷ Trúc đang đứng phía sau.
“Vâng thưa tiểu thư.” Thuỷ Trúc nhẹ khuỵ gối với Xuân Phong rồi rời đi.
...
“Lam Lam, sao hôm nay lại đến thăm ta vậy? Lâu ngày không gặp, ta còn tưởng tỷ quên ta rồi.” Xuân Phong đi đến tiền sảnh, cố ý có chút oán giận nói.
“Haizzz, ngươi đừng nnói nữa, ta đang phiền lắm đây.” Trần Lam Lam khuôn mặt u sầu, thở dài. Nhưng sau đó, nàng lại khôi phục lại bộ dáng hoạt bát thường ngày: “Lần này ta đến là do có người nhờ mang đồ đến cho muội.” Lam Lam thần bí nói, lấy một phong thư trong tay áo ra.
“Muội đọc đi.” Trần Lam Lam nhướng mày.
“Cái gì vậy? Của ta à?” Xuân Phong cầm lá thư trong tay, có chút mơ màng hỏi. Là ai viết thư cho cô vậy. Mặc dù quan hệ của cô với thôn dân đều khá tốt, nhưng họ sẽ không viết thư cho cô.
“Muội mở ra không phải là sẽ biết sao?” Trần Lam Lam vẻ mặt hứng thú nhìn phong thư trong tay Xuân Phong, hận không thể đọc thấu nội dung trong đó. Đây là lần đầu tiên đại ca cô viết thư cho người khác mà không phải là mẹ con cô! Thật là tò mò, không biết trong thư viết cái gì. Sao đại ca lại viết thư cho Xuân Phong nhỉ, chẳng nhẽ đại ca thật sự. . .
“Ồ, vậy chúng ta thử xem xem.” Xuân Phong không nghĩ ra ai là người viết thư, thấy Trần Lam Lam nói cũng đúng, mở ra đọc là biết ai viết rồi, suy nghĩ nhiều làm gì. Cô mở hai trang giấy mỏng trong tay ra, nhanh chóng quét qua nội dung trên đó, nhìn thấy kỹ tên là Trần Thanh Thư, cô cũng đoán ra, là tiện đường gửi cùng thư về Thượng thư phủ.
“Ây, sao mà gấp lại nhanh vậy, ta còn chưa đọc xong.” Trần Lam Lam có chút nóng vội. Nàng mới chỉ kịp nhìn thoáng qua, còn chưa kịp đọc, Xuân Phong đã gấp lại. Nàng thậm chí còn nghi ngờ Xuân Phong chưa đọc kỹ nội dung bức thư.
“Đây là thư viết cho ta, tỷ muốn xem gì? Đấy gọi là soi mói đời tư người khác đó biết không?” Xuân Phong ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt toàn là ý cười.
“Nói cho ta biết đi, đại ca ta viết gì trong đó vậy? Ta không đọc, muội tự nói cho ta biết, vậy cũng không tính là soi mói đời tư.” Trần Lam Lam nịnh nọt.
“Sao ta phải nói cho tỷ, ta cũng đâu được lợi lộc gì?” Xuân Phong ôm chặt bức thư vào ngực, đắc ý nói.
“A, muội rốt cuộc còn là tỷ muội tốt của ta không? Có bí mật mà không chia sẻ cùng ta sao?” Trần Lam Lam chống nạnh, phồng má nói.
“Đúng rồi, tỷ muội tốt thì phải chia sẻ bí mật cho nhau. Nhưng ta nói nghe, ở đây ta còn một bí mật khác còn thú vị hơn, tỷ có muốn nghe không?” Xuân Phong thần bí nhìn Trần Lam Lam, ngoắc ngoắc ngón tay kéo nàng lại gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-193.html.]
Trần Lam Lam nghe vậy, không nhịn được mà tiến lại gần Xuân Phong, chớp chớp đôi mắt, tò mò hỏi: “bí mật gì vậy?”
Xuân Phong thấy thế, trong mắt xẹt qua một tia xảo quyệt đáng yêu, nhẹ đứng thẳng dậy: “Tỷ muốn biết đúng không? Vậy tỷ cũng nói cho ta một bí mật để trao đổi, được không? Tỷ muội tốt thì phải biết chia sẻ bí mật chứ.” Xuân Phong nghịch ngợm nháy mắt với Trần Lam Lam.
“Được, vậy muội nói trước đi.” Trần Lam Lam gật đầu, hào phóng nói.
Nhìn dáng vẻ hào phóng này, Xuân Phong đột nhiên cảm thấy người chị em này có phải có rất nhiều bí mật không, chia sẻ 1, 2 thôi cái cũng không cảm thấy có vấn đề gì?
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Ta á, gần đây ta đang nghiên cứu. . .” Xuân Phong đại khái nói về những dự định gần đây của mình.
Lam Lam nghe xong có chút sửng sốt. Cô thực sự không ngờ Xuân Phong lại lợi hại như vậy, còn định mở cửa hàng ở Kinh thành, chấn động nhất là lại mở ở phố Dung Hoa, quả thật là lợi hại. Trần Lam Lam dù sao cũng là tiểu thư của một phủ lớn, tuy rằng nàng không phải là tiểu thư chính phòng, chỉ là nhị phòng, nhưng nàng vẫn hiểu rõ sự khác nhau của phố Dung Hoa và những con phố khác, không khỏi bội phục Xuân Phong. Người khác muốn mở hàng ở đây đều phải suy nghĩ đắn đo nhiều thứ, Xuân Phong nói làm là làm, chỉ với khí phách mạnh mẽ, kiên quyết này của cô đã khiến nhiều người phải tự ti rồi.
“Từ bao giờ vậy, muội chả kể cho ta nghe gì cả.” Lam Lam kinh ngạc nhìn Xuân Phong.
“Thực ra ta đã ấp ủ kế hoạch này từ lâu rồi, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Tỷ nhớ lần trước cùng dạo phố với ta và Xuân Vũ không? Thật ra lúc đó là ta đang quan sát động thái kinh doanh ở Kinh thành thôi, sau đó tỷ cũng không đến tìm ta nữa, ta lại bận bịu nhiều việc, cũng không có thời gian tìm tỷ.” Xuân Phong thản nhiên nói về kế hoạch của mình, cũng giải thích lý do chưa thông báo cho Lam Lam.
“Ra là vậy.” Lam Lam gật đầu hiểu ý.
“Được rồi, ta xong rồi, đến lượt tỷ đó.” Xuân Phong nói xong, nhấp một ngụm trà trên bàn rồi nói với Lam Lam.
“Hừm, nói thế nào nhỉ. Hồi nãy muội vừa thắc mắc tại sao lâu rồi không đến tìm muội đúng không?” Lam Lam có chút ủ rũ, xoắn xoắn chiếc khăn tay.
“Ừ, có chuyện gì sao?” Xuân Phong vẫn luôn là người nhạy cảm, thấy Trần Lam Lam như vậy, biết ngay là nàng ấy gặp chuyện, liền hỏi thăm.
“Bà nội chỉ hôn cho ta.” Trần Lam Lam yếu ớt nói, nhìn qua đã biết nàng không hề vừa ý mối hôn sự này.
“Chỉ hôn cho tỷ? Sao tự dưng lại động đến chuyện kết hôn của tỷ vậy?” Xuân Phong khó hiểu, Trần Lam Lam cũng chưa lớn tuổi như thế, sao lại phải vội vàng như vậy? Lại nói, việc hôn sự không phải đều do cha mẹ sắp đặt sao? Cha mẹ Lam Lam đều vẫn còn sống, sao lại đến lượt vị lão phu nhân kia quyết định hôn sự? Xuân Phong có chút khó hiểu.
“Ta cũng không biết tại sao, tự dưng bà nội lại sốt ruột muốn gả ta đi.” Lam Lam cảm thấy người yêu thương nàng lại muốn mau mau đẩy mình đi, không khỏi mất mát.
“Điều kiện nhà kia thế nào? Nhân phẩm ra sao?” Xuân Phong lại quan tâm hỏi.
“Điều kiện cũng không tệ, nhà đó cũng là quan chức, nghe nói nhân phẩm cũng không tệ, nhưng ta chưa muốn kết hôn sớm như vậy. Ta nhìn ngươi kia cứ cảm giác u ám kiểu gì.” Lam Lam nhíu mày, kể hết những thứ mình biết cho Xuân Phong. NÀng không hi vọng Xuân Phong có thể giúp được gì, chỉ là muốn tâm sự cho khuây khoả.