Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:45:09
Lượt xem: 93

“Vậy dì và những người khác, họ có biết chuyện này không?” Xuân Phong nghe Lam Lam nói, cảm nhận được hôn sự này vẫn là không nên kết. Trong tiềm thức, Xuân Phong luôn cảm thấy nếu Lam Lam gả vào nhà này, cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở.

“Bà nội nói đã phái người thông báo cho cha mẹ ta rồi, mấy hôm rồi vẫn chưa có hồi âm, ta đoán là cha mẹ ta cũng không phản đối. Dù sao thì điều kiện gia đình này cũng không tệ.” Trần Lam Lam nghĩ đến sự hiếu thuận của cha mẹ với bà nội, lại càng ủ rũ. Chắc là cha mẹ không phản đối đâu, gia đình kia cũng không có gì đáng để cha mẹ nàng không hài lòng.

“Ta thấy tỷ cũng không muốn kết hôn đúng không?” Xuân Phong nhìn Trần Lam Lam, không hỏi mà khẳng định.

“Ừ, ta không muốn.” Trần Lam Lam gật đầu, vẫn ủ rũ như trước.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Nếu tỷ không muốn gả đi, thì phải nghĩ cách đi. Hạnh phúc là của bản thân, chính mình phải đấu tranh chứ.” Xuân Phong đặt hai tay lên vai Trần Lam Lam, ánh mắt sáng ngời.

“Đấu tranh vì bản thân?” nghe Xuân Phong nói, trong lòng Lam Lam bắt đầu dấy lên một ngon lửa hi vọng. “Tự mình đấu tranh vì hạnh phúc của bản thân? Đúng rồi, hạnh phúc của mình, mình phải tự giành lấy chứ. Nếu như mình không thích kiểu người như thế, vậy thì tự đi tìm kiểu người mình thích là được rồi!”

Nhưng...

“Nhưng bà nội đã quyết định ngày kết hôn là vào tháng sau, thời gian gấp rút như vậy, ta làm thế nào đây?” Trần Lam Lam lại rối bời. Thời gian ngắn như vậy, nàng không thể quơ đại một người trên đường được.

“Gấp thế sao?” Xuân Phong cau mày, suy nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Lam Lam, tỷ có tin ta không?” Xuân Phong đột nhiên mở to mắt, chằm chằm nhìn Lam Lam.

“Tất nhiên là ta tin muội rồi, nếu không làm sao lại kể cho muội nghe chuyện này chứ.” Trần Lam Lam cũng không biết tại sao Xuân Phong lại đột nhiên hỏi nàng như vậy, nhưng vẫn chân thành nói ra suy nghĩ của mình.

“Vậy tỷ đi với ta một chút.” Xuân Phong cười kéo Lam Lam về Hương Lăng viện. Vừa mới ra khỏi đại sảnh, đột nhiên cô đ.â.m sầm vào một bức tường thịt rắn chắc. Xuân Phong bị đau, buông tay Trần Lam Lam ra. Trần Lam Lam mất đà, cảm thấy bản thân sắp phải hôn đất rồi. Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm nàng lại, nhẹ kéo eo nàng, cánh tay tuy rắn chắc, nhưng động tác lại thập phần nhẹ nhàng. Hai người ôm nhau xoay nửa vòng để lấy lại trọng tâm. Trần Lam Lam ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi mắt ôn nhu như nước và một khuôn mặt dịu dàng như ngọc, tim nàng bùm một cái, liên tục đánh trống.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh như đóng băng, như thể thế giới chỉ còn lại 2 người họ. Không biết qua bao lâu, Xuân Phong chờ một bên có chút sốt ruột, nhẹ nhàng ho khan 2 tiếng, hai người lập tức hoàn hồn, buông nhau ra, thu hồi tay như điện giật.

“Cô nương không sao chứ? Là Lạc Hoa đường đột, mạo phạm cô nương, mong cô nương không trách.” Hạ Lạc Hoa lùi lại một bước, khuôn mặt có chút đỏ lên, sau đó khách sáo cúi đầu, ôm quyền xin lỗi Trần Lam Lam.

“Công tử khách khí rồi. Lam Lam còn đang định đa tạ công tử ra tay cứu giúp. Nếu không, hôm nay, Lam Lam sẽ phải mất mặt rồi.” Trần Lam Lam đáp lễ, ngượng ngùng nói.

“Chỉ là tiện tay mà thôi. Hơn nữa đều là do ta không cẩn thận đụng phải 2 người. Cô nương không cần quá để tâm.” Hạ Lạc Hoa cử chỉ nhã nhặn, lại mang theo một cỗ anh khí tự nhiên, mang đến cho người đối diện cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.

“Được rồi, biểu ca, người thật là. . . Có tiểu mỹ nhân ở đó, nên không quan tâm muội muội ta đây đúng không? Biểu ca làm ta đau quá đây này.” Xuân Phong nhìn bộ dáng ngượng ngùng, lại còn mắt đi mày lại giữa hai người, cố ý nghịch ngợm ngắt lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-194.html.]

Quả nhiên, Xuân Phong vừa nói xong, mặt 2 người đỏ bừng, Trần Lam Lam xấu hổ không nói nên lời, chỉ biết kéo kéo góc áo Xuân Phong. Cuối cùng, vẫn là nam tử hán Hạ Lạc Hoa mở lời: “Là lỗi của biểu ca, sau này biểu ca sẽ tìm cách bồi thường cho muội thật tốt, được chưa?” khác với Trần Lam Lam, Hạ Lạc Hoa không chút ngại ngùng khi nói chuyện với Xuân Phong, chắc là do tác phong ngày thường có phần tuỳ tiện, tiêu sái của Xuân Phong.

"Biểu ca, ngươi phải giữ lời nhé, đến lúc ta sẽ tìm huynh đòi nợ đó!"

Xuân Phong tinh nghịch, giảo hoạt nói, nháy mắt với Hạ Lạc Hoa, sau đó lại kéo Trần Lam Lam chạy về phía Hương Lăng viện..

Hạ Lạc Hoa bị bỏ lại một mình, thất thần một lúc rồi mới bật cười rời đi.

  ...

“Xuân Phong, vừa rồi chính là biểu ca của ngươi, đại công tử của Hộ Quốc Công phủ, Hạ Lạc Hoa đúng không?” Trần Lam Lam cầm tay Xuân Phong, hỏi.

“Ừ, là đại biểu ca Hạ Lạc Hoa của ta đó. Thế nào? Tuấn tú hào hoa đúng không? Nói nhanh, có phải tỷ có hứng thú với đại biểu ca của ta rồi không? Woa, hoá ra tỷ lại là nhóm người nhất kiến chung tình. Không tồi nha, ánh mắt của tỷ cũng được đó. Vị biểu ca này của ta đúng là thích hợp cưới làm chồng, vẻ ngoài đẹp trai, gia thế khủng, quan trọng nhất là nhân phẩm cũng tốt nha.” Xuân Phong trêu đùa Lam Lam, như thể phát hiện ra một thế giới mới, vui vẻ giới thiệu Hạ Lạc Hoa với Lam Lam.

Trần Lam Lam nghe được mấy từ kỳ lạ trong câu nói của Xuân Phong, có chút khó hiểu: “Chồng? Chồng là gì vậy?”

“À, chính là tướng công, trượng phu, phu quân đó.” Xuân Phong bỗng nhiên nhớ ra ở thời đại này mọi người không dùng từ này.

“Nhưng nếu tỷ thích biểu ca của ta, trước tiên phải tìm cách huỷ mối hôn sự hiện tại đã.” Trần Lam Lam còn chưa kịp nói, Xuân Phong đã nói tiếp.

“Nhưng làm sao huỷ được bây giờ?” Trần Lam Lam cau mày. Thời đại này, hôn sự của nữ tử đều do trưởng bối làm chủ, nàng chỉ là một cô nương nhỏ bé, làm sao có thể tự quyết định được. Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Lam Lam đau khổ, nàng không muốn sống cả đời này với người nàng không yêu.

Nhưng cách nhìn vấn đề của Xuân Phong luôn rất độc đáo.

“Nói như vậy là tỷ thực sự thích biểu ca của ta?” Xuân Phong ghé vào tai Trần Lam Lam, cười hì hì hỏi.

“Muội đang nói gì vậy, ta đâu có nói thế?” hai má Trần Lam Lam đỏ bừng, thẹn thùng.

“Ừ, tỷ không nói gì, nhưng thân thể tỷ thành thật nha, nếu không thích biểu ca của ta, sao tỷ lại đỏ mặt?” Xuân Phong thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Trần Lam Lam liền biết chuyện này có chút hấp dẫn rồi.

Phía Hạ Lạc Hoa, Xuân Phong tự tin, chỉ cần cô thổi thêm chút gió, điểm chút lửa, ắt hẳn sẽ nên chuyện.

“Ây, ta không nói chuyện với muội nữa. Muội cứ thế này, ta về đây.” Mặc dù ngày thường Trần Lam Lam có chút nghịch ngợm, tinh quái, nhưng đối diện với vấn đề này, nàng vẫn có phần ngượng ngùng, lại bị Xuân Phong hết lần này đến lần khác trêu chọc, khiến nàng có chút quẫn bách.

Xuân Phong thấy Trần Lam Lam như vậy, biết điều dừng lại: “Được rồi, không trêu tỷ nữa, chúng ta bàn chính sự.” Xuân Phong dán vào tai Trần Lam Lam, nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình.

Loading...