Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 195

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:45:26
Lượt xem: 84

Trần Lam Lam nghe xong, hoang mang hỏi: “Việc này. . . có ổn không vậy?”

“Yên tâm đi, tỷ còn không tin ta sao? Ta cam đoan chuyện này chắc chắn thành công, nếu không, ta còn có hậu chiêu.” Xuân Phong vẻ mặt thần bí, nháy mắt với Trần Lam Lam.

“Được, ta thử một lần.” từ tận đáy lòng, Lam Lam vẫn tin tưởng Xuân Phong, hơn nữa, vì hạnh phúc của bản thân, cô sẵn sàng thử một phen.

“Đi nào, cùng ta đi lấy chút đồ, lát nữa ta cho tỷ xem mấy thứ của ta.” Xuân Phong mỉm cười gật đầu.

Có lẽ là nhờ vào sự cổ vũ, khích lệ của Xuân Phong, Trần Lam Lam cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cao hứng cùng Xuân Phong về phòng.

    ...

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hương Lăng viện, trong phòng Xuân Phong.

Xuân Phong đưa cho Trần Lam Lam một bình sứ nhỏ màu đỏ.

“Cất kỹ cái này nhé, về đến nhà thì lựa lúc không ai chú ý mà uống nha.” Xuân Phong nói, mang theo nụ cười nghịch  ngợm.

“Nếu thứ đó vẫn chưa đủ thì dùng thêm cái này.” Xuân Phong lại đưa ra thêm một lọ màu xanh để phòng khi.

“Có ổn không vậy?” Trần Lam Lam nhìn hai chiếc bình trong tay, có chút bất an.

“Tỷ yên tâm đi, đợi sự việc thành công, ta sẽ cho tỷ thuốc giải, không vấn đề gì đâu.” Xuân Phong vỗ vỗ vai Lam Lam, cam đoan.

“Được rồi, cứ làm theo kế hoạch của muội nhé. À, ngươi còn chưa nói cho ta biết, trong thư của đại ca ta viết gì vậy?” thấy Xuân Phong liên tuc đảm bảo, Trần Lam Lam cũng yên tâm hơn nhiều, nên nhớ đến sự việc trước đó.

“Muốn biết à? Muốn biết thì làm giúp ta một chuyện này.” Xuân Phong vắt tay ra sau lưng, đắc ý nói.

“Keo kiệt, uống công ta coi muội là chị em tốt.” Trần Lam Lam nhăn nhăn mũi, cười nói.

“A, ai mới là người không có lương tâm đây, ta mới giúp tỷ giải quyết chuyện lớn như vậy, tỷ định báo đáp ta thế nào đây?” Xuân Phong cố ý cao giọng, đùa giỡn.

“Thôi được rồi, ta biết rồi, đại ân nhân của ta, nói cho ta biết, muội muốn ta làm gì?” Trần Lam Lam nhìn Xuân Phong, nàng cũng chưa nói là không làm mà.

“Tỷ biết rồi đó, mấy hôm nữa ta sẽ khai trương cửa hàng. Hôm đó, tỷ dắt mấy vị tiểu thư đến ủng hộ nhé.” Xuân Phong vẻ mặt nịnh nọt.

“Là chuyện này sao? Ta còn tưởng là có chuyện gì. Việc này dù muội không nói, ta cũng sẽ tự làm, muội còn cần cò kè mặc cả như vậy?” Trần Lam Lam nhìn về Xuân Phong, vẻ mặt có phần trách móc.

“Vẫn là Lam Lam nhà chúng ta tốt nhất trên đời, ta biết tỷ sẽ giúp ta mà.” Xuân Phong ôm lấy Trần Lam Lam, cọ cọ làm nũng.

“Được rồi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện.” Trần Lam Lam đẩy Xuân Phong ra, nghiêm túc nói. Nha đầu này lại muốn đánh trống lảng, đừng hòng.

“A, nói chuyện gì vậy?” Xuân Phong giả vờ không hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-195.html.]

“Đương nhiên là nói chuyện lá thư rồi. Nói nhanh, trong thư viết gì? Đây là lần đầu tiên ca ca ta viết thư cho nữ tử, ta nhất định phải xem trong đó viết gì.” Trần Lam Lam chống nạnh, quyết tâm nói.

“Thế sao? Ta cũng đâu có nói là sẽ cho tỷ biết?” Xuân Phong tiếp tục giả ngu. Trần Lam Lam không thể tin nổi Xuân Phong lại làm vậy.

“Thật ư? Lúc nãy ta có nói thế sao? Không phải là tỷ muốn báo đáp ta giúp tỷ giải quyết việc hôn sự nên sẵn lòng giúp ta sao?” Xuân Phong ra vẻ vô tội, cầm chén nước trên bàn lên, uống một ngụm, nhàn nhã nói.

“À, muội dám gian lận đúng không? Xem ta xử lý muội thế nào, nhanh đưa thư cho ta.” Lam Lam thấy Xuân Phong quyết tâm giả ngu, trực tiếp xắn tay áo lên, bước đến muốn tự mình lấy lá thư ra. Xuân Phong nhanh nhẹn né tránh, chạy thẳng ra cửa.

“Nào, ra đây, tỷ bắt được ta, ta sẽ đưa cho tỷ xem.” Xuân Phong chạy về phía trước, tươi cười nói vơií Trần Lam Lam.

“Muội đứng lại, đứng lại, đừng chạy nữa.” Trần Lam Lam hét to, đuổi theo cô.

Trong chốc lát, hậu viện Hộ Quốc Công phủ tràn ngập tiếng cười nói. Kỳ thật, nội dung bức thư chỉ có mấy lời chào hỏi, sau đó hắn nhắc đến chuyện sắp được điều động về Kinh thành, những điều này cũng được nhắc đến trong bức thư gửi cho Trần Lam Lam, Xuân Phong chỉ cố ý úp mở để trêu chọc Lam Lam thôi.

Khi hai người đuổi bắt nhau sắp ra khỏi hoa viên, Hạ Sính Đình cũng vừa vặn đi đến. Nhưng Xuân Phong cũng không có ý định chào hỏi nàng ta, chỉ trực tiếp chạy ra ngoài. Trần Lam Lam ở phía sau cũng chỉ nghĩ đến đuổi theo Xuân Phong, căn bản không để ý đến Hạ Sính Đình. Hai người liên tiếp chạy qua, làm Hạ Sính Đình suýt ngã ngửa ra sau, may mà có nha hoàn nhanh tay đỡ nàng lại.

“Mấy nha đầu nông dân này, chả có chút quy củ nào. Sao lại có thể chạy tới chạy lui trong phủ như vậy, chả ra thể thống gì. Thật là không có giáo dưỡng.” Hạ Sính Đình ổn định lại thân thể, sửa sang đầu tóc, hướng về phía Xuân Phong vừa chạy đi, nói với vẻ khinh thường.

Nhưng Xuân Phong đã sớm chạy xa, không nghe được lời nàng ta nối. Nếu nghe được, ắt hẳn sẽ nói chuyện nghiêm túc với nàng một phen.

Hai người chạy ra khỏi Hộ Quốc Công phủ, trực tiếp lên xe ngựa của Trần gia, xe ngựa một đường chạy đến cửa hàng của Xuân Phong.

“Woà. Cái này còn cao cấp hơn Hồng Vận lâu nhà chúng ta. Đẹp quá.” Trần Lam Lam đi dạo một vòng, không khỏi tán thưởng.

“Đúng không? Ta cũng nghĩ thế.” Xuân Phong đùa giỡn, ra vẻ nghiêm túc, gật đầu.

“Này, đây là gì vậy?” Trần Lam Lam nhìn mấy thứ kỳ lạ trên bàn, đưa tay định nhấc thử mới biết là chúng rất nặng.

“Là một cái nồi đá.” Xuân Phong chì vào thứ Trần Lam Lam vừa định nhấc lên.

“Nồi đá? Sao nồi lại làm từ đá? Đá cũng có thể làm thành nồi á?” Trần Lam Lam ngạc nhiên, trong hiểu biết của nàng, việc này là không thể, nhưng sự thật là Xuân Phong đã làm được, không những thế, lại còn mỗi chiếc bàn có một cái.

“Ừ, đúng rồi, nồi làm bằng đá, tỷ không biết đâu, đồ ăn nấu trên này rất ngon, hôm đó tỷ đến thử sẽ biết.” Xuân Phong vui vẻ giới thiệu cho Trần Lam Lam, làm nàng nóng lòng, hận không thể lập tức ăn thử mấy thứ nấu từ chiếc nồi kỳ lạ này.

“Ồ, vậy ta phải là người đầu tiên được nếm đó.” Trần Lam Lam chủ động ôm cánh tay Xuân Phong.

“Được, không thành vấn đề.” Xuân Phong vui vẻ đồng ý. Nhưng sợ lần này cô phải thất hứa rồi.

    ...

Những người được Xuân Phong tuyển về đã bắt đầu làm việc ở cửa hàng. Do vẫn chưa có nguyên liệu, Xuân Phong cũng chưa phân phó họ làm gì, nên mọi người đều đang dọn dẹp. Toàn bộ nhà hàng đều đã được lau dọn sạch sẽ, bao gồm cả mấy phòng riêng trên tầng 2. Xuân Phong kiểm tra qua một lượt, cực kỳ hài lòng.

Sau đó, cô tập trung mọi người đến đại sảnh, họ đứng ngay ngắn thành hàng, chờ nghe Xuân Phong nói. Xuân Phong đứng trước mặt mọi ngườii, thẳng lưng, cảm giác như một vị tướng quân đang huấn luyện những binh sĩ của mình.

Loading...