Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:45:42
Lượt xem: 86
“Hôm nay mọi người đã làm rất tốt. Từ hôm nay trở đi, mọi người đều là thành viên của cửa hàng này, chúng ta là một đại gia đình. Chúng ta hãy cùng đoàn kết xây dựng tiệm này ngày một tốt lên. Mọi người hãy nhớ, chỉ khi tất cả chúng ta cùng hợp sức kinh doanh thật tốt, cuộc sống của mọi người mới tốt lên được. Ta không muốn đến lúc đó nội bộ lục đục, âm mưu mờ ám. Bất kể các ngươi làm gì đều sẽ không thoát khỏi tầm mắt của ta. Nếu để ta phát hiện mấy trò mèo, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Hiểu chưa?” Xuân Phong nghiêm túc nói với mọi người ở dưới.
“Chúng tiểu nhân đã hiểu.” Xuân Phong vừa nói xong, đám người đứng dưới đồng thanh trả lời.
“Ừ, được rồi, tiếp theo chúng ta nói về phân công công việc và thù lao.” Xuân Phong hài lòng gật đầu, nói tiếp. Khi nghe cô nói đến vấn đề này, những người bên dưới có chút kích động, đều tập trong dỏng tai lên chăm chú nghe.
“Phú Quý, nhóm người đến trước sẽ chịu trách nhiệm trong bếp và hậu viện. Những người còn lại chịu trách nhiệm tiếp khách ở sảnh trước. Ngoài ra, ta sẽ chọn riêng ra 5 người phụ trách phòng khách quý ở tầng 2. Ở đây công việc sẽ không vất vả như ở tầng dưới, nhưng sẽ hầu hạ quý nhân, trách nhiệm sẽ lớn hơn, các ngươi ai muốn làm thì có thể ứng cử, ta sẽ cân nhắc.” Xuân Phong vừa nói, vừa lướt qua những người ở phía dưới, thấy có mấy người đã rục rịch định xung phong. Cô lại nói tiếp.
“Về phần thù lao, mọi người đều như nhau, mỗi tháng 5 lượng bạc, nếu tiệm làm ăn tốt sẽ thưởng thêm phong bao, người trong bếp cũng thế. Người nào làm tốt, thái độ tốt, làm việc cẩn thận, sẽ được thưởng từ 1 đến 2 tháng lương mỗi năm. Biểu hiện mỗi tháng đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả, nên các ngươi phải cố gắng làm cho thật tốt, cửa hàng càng phát đạt thì thu nhập của các ngươi sẽ càng tốt, các ngươi có hiểu không?” cuộc nói chuyện của Xuân Phong đã khơi dậy hứng khởi làm việc của mọi người, đặc biệt khi cô nói đến thưởng 1, 2 tháng lương, ánh mắt mọi người đều sáng lên. Nghe Xuân Phong nói xong, mọi người kích động đến mức nắm chặt tay, thật sự là tốt quá, tiền lương cao như vậy, họ thậm chí có thể nuôi được cả nhà!
Mấy người được Xuân Phong mua hôm trước cũng bừng khí thế, kích động không thôi. Mặc dù trước đó Xuân Phong đã nói trước là sẽ trả lương cho họ, nhưng họ không dám hi vọng xa vời đến cảnh họ sẽ được nhận lương 5 lượng mỗi tháng như những người khác.
Mọi người đều cực kỳ phấn khích, gần như ồ lên.
“Cảm ơn bà chủ, chúng tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm làm việc, bà chủ yên tâm.” Mọi người đều vỗ n.g.ự.c hứa hẹn với Xuân Phong.
“Được rồi, hôm nay tạm dừng ở đây. Các ngươi có ai biết rõ chợ thực phẩm trong Kinh thành không?” Xuân Phong nhìn mọi người, gật đầu, rồi lại hỏi.
“Tiểu nhân là người địa phương, khá quen thuộc với chợ thực phẩm, bà chủ muốn đi mua gì sao? Tiểu nhân có thể đi cùng ngài.” Xuân Phong vừa nói xong, đã có người bước ra đề nghị giúp đỡ.
“Ừ, chút nữa ngươi đến đó với ta đi. Thu Nương, Phú Quý, các ngươi cũng đi cùng ta đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-196.html.]
Xuân Phong muốn đi tham khảo thị trường thịt, rau xung quanh. Cửa hàng cũng đã sắp mở cửa, cô cần chuẩn bị một số thứ, cũng như đàm phán nguồn cung cấp.
Nhóm Xuân Phong đi đến chợ thực phẩm lớn nhất Kinh thành, ở đây hàng hoá khá đa dạng, giá cả cũng tốt, nhưng cách chỗ của Xuân Phong 2 con phố, Xuân Phong liền sai Phú Quý đi thuê một chiếc xe ngựa. Vừa đến cổng chợ, cô đã có thể cảm nhận khung cảnh náo nhiệt, đám đông dày đặc, đầy những cái đầu nhấp nhô. Thỉnh thoảng còn có tiếng trẻ con khóc, tiếng rao hàng, tiếng các bà cô mặc cả truyền đến. Xuân Phong cảm thấy chợ ở đây cũng không khác chợ ở thời hiện đại là mấy, tất nhiên là ngoại trừ trang phục. Các cửa hàng được phân rõ thành các khu thịt, rau dưa, thuỷ sản, nhưng Xuân Phong thấy kinh doanh tốt nhất là sạp hàng rau quả. Khả năng chợ này dành cho dân chúng phổ thông, thịt khá đắt với họ, nên nhu cầu rau củ sẽ lớn. Nhưng lần này Xuân Phong đến đây, mục đích chủ yếu lại là xem thịt, vì nhà hàng cô chuẩn bị mở là một hàng thịt nướng.
Xuân Phong cẩn thận xem ở những sạp hàng bán thịt, so sánh kỹ chất lượng thịt, giá cả, điều kiện vệ sinh các kiểu. Xuân Phong đi qua một loạt sạp hàng, nhưng cũng không ai dám chèo kéo. Chưa nói đến việc Xuân Phong đi trước, theo sau còn có hai ba người hầu, chỉ cần với dung mạo xinh đẹp của cô mà lại đi chợ thực phẩm, mọi người ai cũng không thể ngờ. Không ai dám tiến lên, họ sợ sẽ vô tình đắc tội, Xuân Phong thoạt nhìn có vẻ là một quý nhân!
Xem xong, Xuân Phong đại khái đã có sự so sánh trong lòng, đi thẳng đến một quầy hàng thịt lợn đã chấm trước đó. Sạp này là của một đôi vợ chồng cùng làm, một người nhiệt tình chăm sóc khách hàng, người còn lại nhanh tay cắt thịt, đóng gói, phối hợp cực kỳ ăn ý, làm mọi việc rất có quy trình.
Những miếng thịt trên thớt được cắt vô cùng gọn gàng, đẹp mắt, màu thịt cũng căng bóng, rõ ràng là thịt tươi ngon. Hơn nữa, Xuân Phong cũng đánh giá quần áo của họ cũng như toàn bộ sạp đều ngăn nắp, sạch sẽ. Ngay cả tạp dề của người xử lý thịt cũng rất sạch, không dính dầu mỡ và cáu bẩn như những hàng khác, điều này làm Xuân Phong có ấn tượng rất tốt, vì vậy Xuân Phong quyết định sẽ chọn sạp này.
“Bà chủ, thịt này bán thế nào?” Xuân Phong đứng trước sạp, chỉ vào miếng thị ba chỉ vuông vắn trên bàn.
“Thịt ba chỉ này bán 100 đồng 1 cân, lấy nhiều ta sẽ bớt thêm.” Phụ nhân vui vẻ, hiền lành đáp, làm cho người đối diện không khỏi cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng.
Xuân Phong phát hiện ra thịt ở sạp này lại còn rẻ hơn ở mấy sạp khác, không khỏi tò mò.
“Sao thịt ở đây lại rẻ hơn ở mấy sạp kia vậy? Hàng không có vấn đề gì chứ?” Xuân Phong trực tiếp nói ra nghi ngờ của mình.
“Cô nương yên tâm, cô có thể yên tâm ăn thịt của ta. Chỉ là ta muốn đẩy số lượng bán ra để lấy tiền mua thuốc cho con trai, nên để giá rẻ hơn một chút.” Đáp lại sự nghi ngờ của Xuân Phong, người phụ nữ không hề tức giận mà nhẹ nhàng giải thích, trên mặt mang theo chút bất lực. Nếu là sạp khác, e là Xuân Phong đã bị đuổi đi rồi. Xuân Phong nhìn bà chủ, thấy bà không có vẻ gì là đang nói dối, nên liền tin tưởng lời của bà.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Con của nhà ngươi bị bệnh gì vậy, cần nhiều tiền chữa vậy sao?” Xuân Phong có chút thông cảm, hỏi.