Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:46:00
Lượt xem: 94
“Đứa con này của ta sinh ra đã liệt nửa người, đại phu nói chỉ có thể uống thuốc để duy trì, nếu không, để đến mức hoại tư thì nửa thân còn lại cũng tàn phế mất.” nói đến đứa con mệnh khổ của mình, mắt bà chủ lại đỏ lên, nhưng vẫn kiềm chế để không khóc trước mặt người ngoài.
Người đàn ông biết vợ đang đau lòng liền đi đến, vỗ vỗ vai bà, an ủi. Có thể thấy tình cảm giữa họ rất tốt, đây cũng là một gia đình ấm áp, hạnh phúc. Xuân Phong cũng cảm thấy gia đình này rất có cốt khí, tuy gặp hoàn cảnh sống khó khăn, nhưng cũng không chạy đi khóc lóc kể lể cầu xin người khác, mà kiên trì, dùng cách của mình kiếm tiền chữa bệnh cho con. Đổi lại là nhà khác, chỉ sợ là đã mang đứa nhỏ lên núi, để mặc nó tự sinh tự diệt rồi. Thời đại này cũng không hiếm chuyện như vậy. Vì vậy, Xuân Phong quyết định giúp đỡ gia đình họ.
“Ngươi có thể cho ta xem đứa nhỏ được không? Ta biết chút y thuật, khả năng sẽ giúp được.” Xuân Phong mỉm cười, giống như đang hỏi ý kiến bạn bè, không hề có chút bố thí nào.
Xuân Phong nói xong, hai vợ chồng nhìn nhau một cái, cuối cùng, người phụ nữ gật đầu, trực tiếp mời Xuân Phong vào căn phòng phía sau sạp hàng.
Sau khi vén rèm ra, Xuân Phong nhìn thấy một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi nằm im lặng trên giường, một tay cầm quyển sách lên đọc, không biết là có hiểu gì không.
Đồ đạc trong phòng được sắp xếp ngăn nắp, đơn giản, mấy bộ quần áo được xếp gọn gàng trên chiếc tủ đầu giường. Trong phòng cũng có mấy chiếc bát đất nung cũ kỹ và một ấm trà phổ thông, bà chủ định rót nước cho Xuân Phong, nhưng lại sợ Xuân Phong ghét bỏ, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Xuân Phong nhìn ra sự lúng túng của bà, cười nói: “Không cần cầu kỳ như vậy, để ta xem đứa nhỏ luôn.”
Nghe Xuân Phong nói, phụ nhân cảm kích gật đầu, lấy một chiếc ghế nhỏ cho Xuân Phong, đặt ở trước giường, để Xuân Phong tiện bắt mạch cho đứa trẻ. Đầu tiên, Xuân Phong cẩn thận kiểm tra các cơ, khớp ở chân tay đứa trẻ, sau đó mới bắt mạch.
Một lúc sau, cô đã có kết luận. Đứa nhỏ này chắc chắn là do khó sinh, khiến nửa cơ thể bị thương, máo không thể lưu thông được, kinh mạch bị tổn thương nên cơ thể không vận động được, nhưng hệ thống cơ xương vẫn có thể hoạt động. Cũng may là tuổi còn nhỏ, lại được uống thuốc duy trì đầy đủ, nên cơ thể không bị co rút, các khớp xương không bị hoại tư, vẫn có thể hồi phục. Chỉ cần cô châm cứu cho cậu bé này vài lần, cộng thêm mỗi ngày mát xa, bôi thuốc đặc trị để thư giãn cơ bắp và kích hoạt tuần hoàn máu, đại khái chỉ cần một tháng, cậu sẽ đứng dậy được, thậm chí có thể vận động nhẹ nhàng.
“Cô nương, Bảo Sinh nhà chúng ta. . .” phụ nhân có chút vội vàng, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Xuân Phong.
“Đại tẩu, đứa trẻ này có thể cứu được, có thể khỏi hẳn, chỉ là hôm nay ta ra ngoài không mang theo ngân châm, sợ là phải đến ngày mai mới bắt đầu trị liệu được.” Xuân Phong đứng dậy, mỉm cười nói với phụ nhân kia.
“Thật ư, bệnh của Bảo Sinh nhà chúng ta có thể chữa được sao? Lại còn có thể khỏi hẳn?” phụ nhân không thể tin vào những gì mới nghe, trời ạ, Bảo Sinh của bà sắp khỏi rồi.
Tốt quá, phụ nhân vui sướng, chạy ra ngoài nói với chồng, quên mất Xuân Phong vẫn đang đứng trong phòng.
“Tướng công, tướng công, Bảo Sinh nhà chúng ta được cứu rồi. Vị cô nương kia nói là có thể giúp chúng ta, chữa khỏi bệnh cho Bảo Sinh.” Phụ nhân kích động, lắc lắc tay chồng, nói trong nước mắt.
Người đàn ông nghe vậy, lúc đầu có chút sửng sốt, sau đó dùng hai tay nắm lấy bả vai vợ: “Thật ư, nàng nói là con trai chúng ta sắp được chữa khỏi rồi ư?”
“Đúng vậy.” Phụ nhân gạt nước mắt, gật đầu khẳng định với chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-197.html.]
Người đàn ông buông vợ ra, lao vào phòng, thấy Xuân Phong đang nhém lại chăn cho con mình. Hắn quỳ xuống trước mặt Xuân Phong, nghiêm túc khấu đầu một cái rồi nói: “Ân cứu mạng của cô nương, Lý Đại Lực ta sẽ không bao giờ dám quên. Ta nguyện đời này làm trâu làm ngựa báo đáp cô nương.”
Xuân Phong bị sự xuất hiện đột ngột này làm cho cả kinh, choáng váng, lùi về sau 2 bước mới nói: “Được rồi, ngươi đứng dậy trước đi, ta còn chưa bắt đầu trị liệu nữa mà. Ta hôm nay đến đây tìm các ngươi còn có việc.” Xuân Phong thực sự cạn lời, sao người xưa lại thích quỳ vậy chứ, thật sự là không thể chịu được, cứ thế này cô tổn thọ mất.
“Cô nương thứ lỗi, là ta nhất thời kích động.” có thể thấy người đàn ông này bình thường cũng không phải là người cởi mở, nói nhiều, nghe Xuân Phong nói xong liền im lặng đỏ mặt.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Được rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Xuân Phong dẫn theo Thu Nương, đi ra ngoài.
“Hôm nay ta đến là muốn đặt thịt của nhà ngươi. Không biết sạp này có rảnh để giao hàng khôngg?” Xuân Phong hỏi thẳng bà chủ.
“Rảnh, tất nhiên rảnh, ân nhân, ngài cứ báo số lượng, địa chỉ, chúng ta sẽ giao đến cho ngài, không cần ngài trả tiền.” bà chủ vui vẻ nói với Xuân Phong. Nói nhảm, cô nương này có thể chữa bệnh cho con trai bà, làm gì có chuyện bà không rảnh làm việc cho nàng.
“Vậy không ổn đâu. Ta không nhận thứ gì miễn phí cả. Hơn nữa, số lượng ta lấy, các ngươi cũng không miễn phí được.” Xuân Phong nhướng mi, bất lực nói. Sự nhiệt tình của họ làm cô có chút không choáng ngợp.
“Được, vậy ngài báo số lượng, ta sẽ báo giá cho ngài.” Bà chủ cũng là người sảng khoái, biết Xuân Phong không thiếu mấy đồng tiền đó.
“Ừ, hôm nay ta lấy 20 cân thịt trước, đến lúc cửa hàng của ta chính thức khai trương, các ngươi có thể tiến hành giao hàng hàng ngày. Ta cần chủ yếu là ba chỉ và thịt nạc. Nếu sạp nhà các ngươi có thêm thịt gà và một số loại gia cầm khác thì cũng có thể giao đến một ít. Số lượng cụ thể ta sẽ sai người đến báo mỗi ngày.” Xuân Phong hài lòng, nói cho người phụ nữ biết tình huống sơ bộ.
“Ngày mai ngươi mang đứa nhỏ đến cửa hàng số 15 đường Dung Hoa, gần đây ta khá bận, sợ là không có thời gian đến tận đây nữa.” Xuân Phong đưa tiền thịt cho bà chủ, lại dặn thêm.
“Đa tạ cô nương, sau này phải phiền ngài rồi. Không biết ngài thu tiền chữa bệnh thế nào, chúng ta chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ mang đến.” Người phụ nữ cảm kích nhìn Xuân Phong, ngại ngùng hỏi.
“Không cần, chỉ cần các ngươi làm ăn lâu dài với ta, đảm bảo chất lượng, số lượng giao hàng là được.” Xuân Phong cười lắc đầu.
“Chuyện này. . . Sao có thể làm vậy?” Bà chủ đang định đòi trả tiền khám chữa bệnh cho con trai, nhưng chưa kịp nói đã bị Xuân Phong cắt ngang
“Cứ vậy đi.” Xuân Phong nói xong, nhanh chóng rời đi, không cho bà chủ cơ hội từ chối nữa. Cứ đẩy qua đẩy lại như vậy thì bao giờ mới xong việc được.
Xuân Phong lại đến một cửa hàng bán đồ khô, mua mấy chục lượng gia vị, tất cả đều là dạng bột. Cô cũng đặt thêm một ít dầu giao về tận cửa hàng của cô. Đến bây giờ, mấy người đi cùng Xuân Phong mói có việc làm, đoàn người khuân vác túi lớn túi nhỏ theo Xuân Phong đi về phía cổng chợ.
Từ xa, cô đã nhìn thấy một đám trẻ con đang chơi đùa ở cổng, đầu óc cô đột nhiên ting một tiếng, nghĩ ra một ý tưởng mới. Cô đi về hướng những đứa trẻ đó.