Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:46:14
Lượt xem: 72
“Mấy đứa đang chơi gì vậy?” Xuân Phong cúi người xuống hỏi bọn trẻ. Thấy Xuân Phong đến, cả đám dừng lại, nhìn cô với ánh mắt tò mò như muốn hỏi: “Đại tỷ tỷ xinh đẹp này là ai, đến đây làm gì vậy?”
“Chúng ta đang chơi ném đá. Tỷ tỷ, tỷ có muốn chơi chung không?”một tiểu cô nương với đôi mắt trong suốt sáng ngời, vươn cánh tay ra, hé ra để Xuân Phong nhìn thấy viên đá trong lòng bàn tay cô bé, mỉm cười ấm áp nhìn Xuân Phong.
“Mấy đứa cứ chơi đi, tỷ tỷ hỏi này, mấy đứa có muốn ăn ngon không?” Xuân Phong cười cự tuyệt cô bé rồi hỏi tiếp.
Tiểu cô nương mím môi suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu: “Có ạ.”
“Ừ, vậy tỷ tỷ cho mấy đứa tiền đi ăn đồ ngon, có được không?” Xuân Phong xoa đầu cô né, dịu dàng nói.
“Được ạ.” Tiểu cô nương vừa nghe thấy có người cho mình tiền mua đồ ăn ngon, liền vui vẻ vỗ tay đáp ứng, nhưng sau đó lại có chút nghi hoặc nhìn Xuân Phong, hỏi: “Nhưng mà tỷ tỷ à, sao tỷ lại cho ta tiền? Mẹ ta nói không được tự tiện lấy thứ gì của người khác đâu.”
“Thật ra là tỷ tỷ muốn mấy đứa giúp chút việc. Ngày mai mấy đứa có thể dẫn thêm mấy người bạn nữa, đợi ta ở đây không?” Xuân Phong mỉm cười, đưa mấy miếng bạc vụn cho cô bé.
“Được ạ, mai ta sẽ gọi bạn đến đợi tỷ tỷ. Nhưng tỷ nhất định phải tới nha.” Nghe Xuân Phong nói cần mình giúp, cô bé liền thoải mái nhận tiền. Dù sao thì chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ, không chống cự được sức hấp dẫn của mấy món ăn vặt thơm ngon kia. Chúng còn chưa hỏi Xuân Phong cần giúp gì, đã rủ nhau cầm tiền đi mua đồ ăn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Bà chủ, người đang làm gì vậy?” Thu Nương thấy vậy, có chút khó hiểu, liền hỏi Xuân Phong.
“Ta có dự tính của mình.” Xuân Phong quay đầu cười, nói với Thu Nương.
Mấy người ra cổng, lại trèo lên xe ngựa trở về cửa hàng. Xuân Phong bắt đầu dạy nhóm người trong bếp cách chuẩn bị thực phẩm. Xuân Phong rất khắt khe với việc nêm gia vị, ướp, thậm chí lá cách cắt thịt. Ở kiếp trước, Xuân Phong đã dành thời gian học cách ướp thịt, chắc chắn sẽ tạo được tiếng vang ở đây.
Mọi đồ dùng trong bếp đều do Huyền Dịch chuẩn bị trước đó, rất đầy đủ, d.a.o cũng là do Lý sư phụ làm cho cô, cực kỳ sắc bén, những lát thịt cắt ra vừa mỏng, mịn, lại đều tăm tắp.
“Thịt phải cắt theo thớ, lúc cắt phải chắc tay, độ dày lát cắt vừa phải, thì thịt nấu lên mới có thể vừa mềm vừa ngọt.” Xuân Phong vừa làm mẫu vừa giải thích.
“Rồi, các ngươi thử xem.” Xuân Phong buông dao, nói với đám người. Sau khi khi nhìn động tác của Xuân Phong, đám người cũng đại khái hiểu được, nhất là nhóm nữ tử đã có kinh nghiệm nấu bếp.
Thấy động tác của mọi người đã khá trôi chảy, Xuân Phong lại dạy họ về một số gia vị, đặc biệt là cách pha nước sốt. Xuân Phong chuẩn bị mấy món thịt khác nhau, có loại cần ướp trước, có loại không cần, cho nên cần phục vụ thêm cả nước sốt.
Xuân Phong vừa làm vừa nghĩ, với tốc độ cắt thịt này, sau này nếu kinh doanh thuận lợi, khối lượng thịt cần cắt mỗi ngày lên đến cả trăm cân thì sẽ không đáp ứng kịp. Đây cũng là một vấn đề, nhưng trước tiên cần hướng dẫn xong mọi người đã, ngày mai cô sẽ tiếp tục suy nghĩ cách giải quyết việc này. Xuân Phong liếc nhìn những con d.a.o làm bếp, trong lòng đã có tính toán sơ bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-198.html.]
...
Lúc Xuân Phong trở về nhà đã là quá ở ăn tối, cô đã ăn tạm mấy thứ linh tinh ở ngoài, nên đi thẳng về sân của mẹ.
“Con về rồi à, ở cửa hàng chuẩn bị xong chưa? Nếu gần xong rồi thì con tranh thủ thời gian, ở nhà nhiều hơn chút, lúc nãy bà lại vừa hỏi con, ta phải nói dối cho qua chuyện đấy.” mẹ Xuân Phong thấy cô đã về, tiến đến ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng nói.
“Vâng cũng sắp xong rồi, con định ngày 15 tháng này sẽ khai trương. Hôm nay đã là mùng 10, cũng sắp đến rồi.” Xuân Phong uống chút nước, gật đầu.
“Mẹ, tối nay mẹ, đại tỷ và Xuân Sinh giúp con chút việc nhé.” Xuân Phong nhìn mẹ, nghiêm túc nói.
“Con cần chúng ta làm gì? Mấy chuyện ở cửa hàng chúng ta không giúp được gì, mấy chuyện khác thì chắc là được.” mẹ Xuân Phong trìu mến nhìn Xuân Phong, dạo này nha đầu này thật vất vả.
“Vâng, con cần mọi người chép mấy thứ giúp con, càng nhiều càng tốt.” Xuân Phong mỉm cười, lấy bút và mực ra, viết mẫu một tờ rồi đưa cho mẹ: "Chính là cái này!"
“Được, ngày mai con cần đúng không?” mẹ Xuân Phong ngẩng đầu hỏi.
“Vâng, mẹ viết càng nhiều càng tốt nhé.” Xuân Phong gật gật đầu. Thế là đèn đuốc Hương Lăng viện sáng trưng đến tận đêm khuya.
Xuân Phong trở về phòng, cũng miệt mài với giấy và bút, nhưng lại không phải nội dung như cô mới nói với mẹ. Nhìn kỹ, cô đang vẽ gì đấy, trông như một chiếc máy vậy.
“Huyền Dịch!” Xuân Phong hét vào không trung.
“Cô nương có chuyện gì sai bào?” Huyền Dịch lập tức nhảy ra, đứng trước mặt Xuân Phong, cung kính nói.
“Hãy đưa thứ này đến Thiên Bảo Các, hỏi Lý sư phụ xem ông ấy có làm được không. Ngoài ra, tìm người sao chép thứ này cho ta, số lượng mấy ngàn bản, càng nhiều càng tốt.” Xuân Phong đầu tiên đưa cho Huyền Dịch 2 tờ giấy, thêm 1 túi bạc, nhàn nhạt nói.
“Vâng, cô nương, khi nào ngài cần mấy thứ này?” Huyền Dịch tiếp nhận đồ từ Xuân Phong, nhìn thoáng qua rồi hỏi.
“Sao chép thì tốt nhất là ngày mai đưa cho ta, còn bức vẽ thì phải xem chỗ Lý sư phụ thế nào, đương nhiên là càng sớm càng tốt.” Xuân Phong đã quyết định ngày 15 sẽ khai trương, nên từ ngày mai sẽ phải bắt đầu quảng cáo, vì vậy cô nhờ người nhà và Huyền Dịch giúp sao chép mấy tờ rơi. Phương pháp này ở đây còn chưa tồn tại, chắc chắn sẽ có hiệu quả cao nhờ sự mới lạ và sự tò mò của người dân. Đây cũng là lý do cô cần những đứa trẻ đó.
Cô cần chuẩn bị tờ rơi càng sớm càng tốt, cô cần quảng bá nhà hàng của cô đến khắp mọi ngõ ngách của Kinh thành, để mọi người mọi nhà đều biết đến cửa hàng của cô.
Huyền Dịch nhận lệnh liền nhanh chóng đi xử lý. Xuân Phong tiếp tục ở trong phòng viết tờ rơi. Mới được hơn 50 tờ, cổ tay cô đã cứng đờ. Lúc này cô thật là hoài niệm máy tính và máy photocopy ở hiện đại!