Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương175

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:40:25
Lượt xem: 84

“Vậy… Đệ sẽ chẩn mạch lại một lần nữa xem.” Sau khi nghe Xuân Phong nói, Xuân Sinh có chút do dự, liền đề nghị xem lại cho Xuân Phong một lần nữa. Xuân Phong cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, đưa tay cho hắn xem. Xuân Sinh lại cẩn thận đặt ngón tay lên cổ tay Xuân Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc.

“Ừm. Nhị tỷ, ta có thể chắc chắn tỷ không bị phong hàn. Nhưng làm sao tỷ có thể bị. . .” Xuân Sinh nghiêm túc rút tay, nghiêm túc nói, trong lòng đầy thắc mắc, nhưng vẫn do dự không nói hết câu.

“Suỵt, đây là bí mật giữa chúng ta nhé. Hiện tại đệ đừng hỏi gì, đừng nói cho ai biết, đợi đến lúc, Nhị tỷ sẽ nói cho đệ biết, được không?” Xuân Phong gật đầu nhìn Xuân Sinh với ánh mắt tán thưởng, nhỏ giọng nói.

“Vâng, ta sẽ giúp tỷ giữ kín bí mật này.” Xuân Sinh hiểu ý gật đầu cười, nhe ra hai chiếc răng hổ đáng yêu.

Xuân Phong vẫn luôn tin tưởng Xuân Sinh, cô tin cậu sẽ không hé lời với ai về chuyện này, giống như sự việc xảy ra với anh em Dương gia ở thôn Đại Hà trước đó.

Một ngày lại lặng lẽ trôi qua, màn đêm buông xuống. Xuân Phong ban ngày đã ngủ nhiều, ban đêm có chút khó ngủ. Mấy hôm nay Xuân Phong không nói gì, nhưng trong lòng lại rất nhớ người đó, không biết hắn bình phục có tốt không, nhưng lại xấu hổ, không dám hỏi bọn Huyền Dịch. Xuân Phong một bụng tương tư, lăn lộn mãi mới mơ màng tiến vào giấc ngủ, lại giật mình nhận ra bên cạnh mình lõm xuống. Khuôn mặt đối diện nở ra một nụ cười quyến rũ, Xuân Phong lập tức đắm chìm trong ánh mắt của hắn. Xuân Phong tự nhiên cảm giác như mình đang nằm mơ.

“Nàng không phải đang nằm mơ đâu, ta đây.” Đôi mắt ấm áp của Bách Lý Mặc Thần như nhìn thấu suy nghĩ của Xuân Phong. Hắn mở miệng nói, bạc môi khẽ mấp máy, giọng nói từ tính, mị hoặc vang lên.

“Chàng đến rồi, may quá.” Xuân Phong chớp mắt nhìn Bách Lý Mặc Thần, hắn liền thấy trong lòng mềm nhũn như có một chiếc lông vũ xẹt qua.

“Sao chàng lại đến đây? Thân thể tốt lên nhiều chưa? Sao không nghỉ ngơi thêm mấy hôm?” Xuân Phong ngồi dậy, ánh mắt ôn nhu.

“Ta lo lắng cho sức khoẻ của nàng nên muốn đến thăm.” Bách Lý Mặc Thần duỗi tay, ôm cô vào lòng. Nhìn đôi mắt sáng của cô, hắn sắp không khống chế được tâm tình của mình, nhưng lại không thể không kìm lòng xuống.

“Sau này không cho phép nàng làm chuyện nguy hiểm như thế nữa.” Bách Lý Mặc Thần trầm mặc một lúc, đợi tâm tình bình tĩnh lại mới đột nhiên nói.

“???” Xuân Phong có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt long lanh.

“Sau này đừng vì ta mà bỏ qua an nguy của bản thân nữa. ta không thể sống thiếu nàng được.” Bách Lý Mặc Thần đặt hai tay lên vai Xuân Phong, thâm tình nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Được, ta tự có cân nhắc, đương nhiên sẽ không lấy tính mạng ra để đùa giỡn, không phải hiện tại ta vẫn ổn đó sao?” Xuân Phong có chút mất tự nhiên, quay đầu lại, giả vờ như không có việc gì. Tình huống lúc đó, cô không có lựa chọn nào khác. Dưới tình huống cái chớt cận kề, cô mới thực sự hiểu được lòng mình. Cô không thể để hắn chớt trước mặt mình được. Trừ những người thân của mình, trong cả 2 kiếp, hắn chính là người duy nhất cô muốn bảo vệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong175.html.]

“Nghe ta nói, cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ bảo vệ nàng!” Bách Lý Mặc Thần kiên quyết nói, không để cho nàng cự tuyệt. lần này Xuân Phong không màng tính mạng mà cứu hắn, hắn còn có thể không hiểu lòng cô sao? Cho nên mặc kệ cô cự tuyệt hay đồng ý, từ nay về sau, hắn sẽ dành cả đời để bảo vệ nữ nhân này. Xuân Phong cũng không cự tuyệt, im lặng gật đầu. Lần này cô đã hoàn toàn hiểu cảm xúc của bản thân, cô quyết định cho hắn một cơ hội, cũng là cho chính bản thân cô một cơ hội.

Thân phận, địa vị gì đó đều có thể thay đổi mà.

Xuân Phong quyết tâm phải nỗ lực để trở thành một người có thể sánh ngang với hắn, có thể hỗ trợ hắn, cô sẽ không trở thành vật chắn đường, liên luỵ hắn. Hai người đều đã bỏ được khúc mắc trong lòng, tràn ngập hạnh phúc, cùng nhau ngủ một giấc thật ngon!

    ...

“Tiểu thư, hôm nay có món cháo bát bảo mà cô thích nhất, tiểu thư tranh thủ ăn đi cho nóng. Hôm nay trông sắc mặt tiểu thư tốt lên nhiều rồi, nô tỳ thật sự mừng cho tiểu thư!”

“Được, ngươi vất vả rồi, mới sáng sớm đã phải đi chuẩn bị này kia cho ta. Ngươi đi xem xem mẹ ta và đại tỷ đã ăn chưa, nếu chưa ăn thì gọi họ đến đây ăn cùng đi.” Tâm tình Xuân Phong rất tốt, nhân tiện khen Thuỷ Trúc một câu. Cô nhìn trong nồi vẫn còn rất nhiều cháo, liền muốn gọi mọi người qua ăn cùng. Món cháo bát bảo này nấu theo công thức cổ truyền, ngon hơn cháo đóng hộp ở chỗ cô rất nhiều. Trước đây cô có ăn thử món này ở chỗ bà một lần liền thích, cách mấy ngày sẽ ăn một lần. Cũng đã mấy hôm cô không ăn, hôm nay Thuỷ Trúc đã tinh ý vào bếp phân phó.

“Đều là bổn phận của nô tỳ. Nô tỳ sẽ qua chỗ Tam tiểu thư hỏi xem.” Thuỷ Trúc cao hứng cúi đầu với Xuân Phong, liền đi về phía phòng mẹ Xuân Phong.

    ...

“Mẹ, đại tỷ, mọi người ăn nhiều lên, ở đây còn nhiều lắm. Ăn món này còn có thể dưỡng âm bổ khí, rất tốt cho cơ thể.” Xuân Phong múc một bát cháo cho mẹ, đặt trước mặt bà, phân tích.

“Ừ, được rồi, con ngồi xuống đi. Con mới khỏi bệnh, đừng có làm mình mệt mỏi nữa.” mẹ Xuân Phong vui vẻ cầm bát cháo, âu yếm nói.

“Mẹ à, con đâu có yếu ớt như vậy, mẹ đừng coi con như những tiểu thư đươc chiều chuộng nữa.” Xuân Phong thấy mẹ lo lắng quá nhiều rồi, cô đâu phải la búp bê sứ mong manh dễ vỡ, sao lại có thể yếu ớt đến cả múc bát cháo cũng mệt.

Nói thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thật ngọt ngào. Ở kiếp trước cô không được cảm nhận tình mẫu tử, không ngờ kiếp này cô lại được gặp người mẹ yêu thương cô như vậy. Ông trời à, ông tốt với cô quá rồi.

“Đúng vậy, mẹ, mẹ đối tốt với nhị muội như vậy, con có chút ghen tị rồi đây này.” Xuân Vũ cũng ngồi bên cạnh  nũng nịu.

“Được rồi, lớn như vậy, sắp lấy chồng rồi mà vẫn thích làm nũng.” Mẹ Xuân Phong trêu chọc Xuân Vũ.

“Mẹ, mấy hôm nữa là đại tỷ 16 tuổi rồi mà vẫn chưa hứa hôn. Hay mẹ nhờ bà ngoại tìm cho đại tỷ một mối hôn sự tốt đi mẹ.” Xuân Phong nói với mẹ xong, lại quay sang nháy mắt với Xuân Vũ, vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ, thật là làm cho người ta muốn nhéo hai cái má bầu bĩnh của nàng.

Loading...