Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:40:09
Lượt xem: 99
Lão phu nhân nghe tin Xuân Phong ốm liền muốn đến thăm, nhưng sau khi được mẹ Xuân Phong khuyên bảo, bà mới từ bỏ ý định.
Bà căn dặn nhà bếp chú ý đến chế độ ăn uống của Xuân Phong, đồng thời lấy một ít thuốc bổ từ kho riêng của mình gửi đến phòng Xuân Phong. Bằng cách này, chỉ trong buổi sáng, cả Hộ Quốc Công phủ đều đã biết Xuân Phong bị ốm. Các thê thiếp, tiểu thư khác trong phủ cũng mang không ít quà, đến thăm cô. Chiều hôm đó, sau khi Xuân Vũ rời đi không lâu, Vương thị cũng đến thăm Xuân Phong. Bà mang theo rất nhiều thuốc bổ, ân cần hỏi thăm cô, dặn cô chăm sóc sức khoẻ tật tốt rồi mới rời đi.
Buổi tối, sau khi Xuân Phong uống thuốc mà Xuân Vũ đưa về, cô yêu cầu Thuỷ Trúc ra ngoài, rồi lại tiếp tục ngủ. Đã nằm cả ngày rồi mà cô vẫn thấy choáng váng, hình như lần này cô chơi lớn quá rồi! Xuân Phong âm thầm thở dài, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi. Tình hình này chắc dăm bữa nửa tháng nữa cũng vẫn chưa hồi được máo. Khả năng là việc mở cửa hàng sẽ phải hoãn lại rồi. Ôi, sao kiếm tiền lại gian nan thế chứ!
Xuân Phong mơ màng ngủ đến tận nửa đêm, lại nghe thấy trong phòng có tiếng lục đục, không tình nguyện mở mắt ra, liền thấy một phòng toàn là hộp quà, đã chất cao như một ngọn núi nhỏ rồi.
Huyền Dịch vẫn miệt mài dẫn người không ngừng đưa thêm đồ vào phòng, nhưng bọn họ đều là người có công phu cao nên hầu như không gây ra động tĩnh gì. Xuân Phong nhìn những người này, há hốc mồm. Chuyện gì vậy? Muốn biến phòng cô thành cửa hàng quà lưu niệm sao?
“Huyền Dịch, từ từ, có chuyện gì vậy?” Xuân Phong hỏi Huyền Dịch đang đứng chỉ đạo mọi người.
“Cô nương, bọn ta quấy rầy người nghỉ ngơi sao? Đây đều là đồ chủ tử đặc biệt gửi qua cho cô nương tẩm bổ.” Huyền Dịch tiến lên, vẻ mặt có chút xin lỗi vì đã làm phiền Xuân Phong, rồi giải thích với cô.
“Nhiều như vậy? Là cho heo ăn sao? Ai ăn hết được đống này?” miệng Xuân Phong đã há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng. Nhiều thuốc như vậy, kể cả cho Xuân Phong, lại cho thêm 2 Xuân Phong nữa cũng ăn không hết! Hơn nữa, nhiều đồ mới xuất hiện trong phòng như vậy sẽ gây chú ý. Cô sẽ phải giải thích như thế nào, chả nhẽ nói là trên trời rơi xuống? Còn nếu nói ra sự thật, sợ là mẹ cô sẽ sợ đến ngất đi mất.
“Đây. . . Đây đều là tâm ý của chủ tử, không dùng hết đợt này, cô nương có thể cất đi dùng dần. Du lão nói đây đều là đồ bổ huyết, bổ khí, có thể bảo quản lâu, cô nương để sau này dùng cũng được.” Huyền Dịch nghe Xuân Phong nói số dược liệu này là để cho heo ăn không khỏi giật giật khoé miệng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đống đồ này đúng là không ít, nhưng không phải là do chủ tử đau lòng cho cô nương sao? Hơn nữa, Vương phủ của bọn hắn cũng không thiếu tiền. Kho dược liệu trong phủ cũng bị rút đi không ít, chủ tử đang định mua thêm, may có Du thần y ngăn cản, nếu không dược liệu bổ huyết trong Kinh thành đã sớm bị chủ tử thu mua hết, gửi đến đây rồi.
“Nhưng ta biết để mấy thứ này ở đâu? Ngươi cũng không thể chất đầy phòng ta thế này. Ngươi cầm về đi.” Xuân Phong lắc đầu. Nhiều thuốc như vậy, là muốn nàng chỉ ở nhà cả ngày uống thuốc sao?
"Cô nương. . . Người nhận lấy đi, nếu không chúng ta cũng không biết giải thích với chủ tử thế nào. . .” Huyền Dịch có chút đau khổ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-174.html.]
Qua sự việc này, hắn đã biết vị trí của cô nương trong lòng chủ tử, nếu xử lý việc này không tốt, hắn sẽ bị lộ da mất. Đừng thấy chủ tử ít khi trừng phạt bọn hắn mà nghĩ đơn giản, tất cả chỉ là dối lừa thôi, nghĩ đến chỗ huấn luyện ma quỷ kia, hắn lại thấy rùng mình. Nhưng nghĩ lại, từ khi gặp cô nương, chủ tử đã ôn hoà hơn không ít, từ lúc cử hắn đi theo Xuân Phong, hắn chưa phải quay lại đó bao giờ. Nghĩ đến đây, Huyền Dịch không khỏi yêu mến Xuân Phong hơn vài phần.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Xuân Phong cứu Bách Lý Mặc Thần, nhưng lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác với lần trước. Lần này cô xả thân cứu hắn, cũng đồng thời làm cho Huyền Dịch và thuộc hạ càng tôn trọng cô hơn. Ngoài Huyền Dịch, Xuân Phong ít khi tiếp xúc với thuộc hạ của hắn, nhưng việc này không hề ảnh hướng đến sự tôn trọng của họ với cô.
“Vậy giữ lại một phần thôi, còn lại gửi về đi, phía Bách Lý Mặc Thần để ta giải thích.” Xuân Phong biết làm thuộc hạ của Bách Lý Mặc Thần cũng không dễ dàng gì, nên cũng không làm kho bọn họ.
Hơn nữa, đây cũng là một phần tâm ý của hắn, từ chối hết thì sẽ thành đạo đức giả.
“Vậy được rồi.” Huyền Dịch do dự một chút, nhưng vẫn quyết định để lại một phần trước đã. Tất nhiên, hắn sẽ chọn để lại những thứ tốt nhất, trân quý nhất.
Xuân Phong nhìn Huyền Dịch bận rộn mang theo túi lớn túi nhỏ rời đi mới lại ngã xuống giường ngủ tiếp. Sáng sớm hôm sau, trước khi Xuân Phong thức dậy, mẹ Xuân Phong đã mang một chén huyết yến chưng đến cho Xuân Phong. Ngoài việc là món ăn bồi bổ cơ thể nói chung, huyết yến có tác dụng cực tốt trong việc bổ máo sau chấn thương, giúp ích cho các trường hợp tiêu hao khí huyết. Thứ này là lão phu nhân cho bà, bà vẫn không nỡ dùng, bà cũng không biết là Xuân Phong đang cần những thứ bổ huyết, nhưng hôm nay lại vừa vặn có thể bồi bổ cho Xuân Phong.
“Phong nhi, Xuân Phong, dậy đi con, dậy ăn chút gì đi. Ăn nhiều cho nhanh khỏi.” mẹ Xuân Phong đi đến bên giường, nhẹ nhàng lật chăn lên, đỡ cô ngồi dậy.
“Mẹ, sao mẹ đến sớm vậy?” Xuân Phong ngái ngủ, mơ màng hỏi, mấy hôm nay cô đều ngủ say đến như bất tỉnh. Nghe mẹ nói đến ăn uống, cô mới nhận ra là mình đang thực sự rất đói.
Nha hoàn tiến vào hầu hạ cô rửa mặt xong, cô ăn một hơi hết bát yến. Món này ngon quá, ở hiện đại chắc hẳn có tiền cũng không mua được thứ tốt thế này.
Sau khi nghỉ ngơi 1 ngày, Xuân Phong cảm giác tình trạng tốt hơn hôm qua nhiều, sau khi ăn một bữa no nê, cô cũng không thấy chóng mặt nữa, chỉ là tứ chi có chút yếu ớt.
Xuân Phong ốm nên Xuân Sinh xin phép ông cho nghỉ luyện võ một hôm để ở nhà chăm sóc tỷ tỷ. Lão gia thấy tình cảm chị em cô tốt nên vui vẻ cho phép. Xuân Sinh vào phòng, nhìn một căn phòng chất đầy dược liệu, không khỏi tò mòi hỏi Xuân Phong cái này là gì, cái kia dùng ra sao, còn muốn thử bắt mạch cho cô. Xuân Phong nghĩ cô đã chỉ dạy cho Xuân Sinh khá nhiều, nhân việc hôm nay thử kiểm tra cậu một chút xem thế nào, liền đồng ý. Không ngờ cậu lại có thể phát hiện ra vấn đề!
“Nhị tỷ, đây đầu phải là biểu hiện của nhiễm phong hàn, đây rõ ràng là mạch đập của chứng khí hư huyết nhược.” Xuân Sinh nghiêm túc nói, khiến Xuân Phong vui vẻ nở nụ cười. Đúng là không phí công cô tốn bao nhiêu công sức dạy cậu, kết quả không tồi.
“Đệ có chắc không? Đệ phải biết là với tư cách một đại phu chân chính, việc chẩn mạch, kê đơn có thể trực tiếp ảnh hưởng đến mạng người đó!” Xuân Phong cố ý muốn trêu chọc Xuân Sinh, đồng thời cũng khảo nghiệm tâm lý của cậu một chút.