Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương134

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:28:12
Lượt xem: 110

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Xuân Phong chưa kịp ăn sáng đã chạy đến nhà trưởng thôn.

“Xuân Phong à con, sao đến sớm thế? Đã có kế hoạch đi chưa?” trưởng thôn đặt tẩu thuốc xuống, hỏi Xuân Phong.

“Chắc khoảng 2 ngày nữa con sẽ đi. Hôm nay con đến đây để nói với trưởng thôn một số việc cần lưu ý về việc trồng dưa hấu và nhà kính.” Xuân Phong đi về nhà, ngồi vào bàn, mỉm cười nói với trưởng thôn.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ừ, con vẫn quay lại chứ?” trưởng thôn băn khoăn, chẳng lẽ Xuân Phong định đưa hết bí quyết cho hắn sao? Cũng không biết Xuân Phong có định sống lâu dài ở Kinh thành không. Dù sao nhà ngoại Xuân Phong cũng là gia đình quyền thế, Đoàn lão tam thì đã mất, việc cả nhà Xuân Phong chuyển về kinh thành sống chỉ là vấn đề thời gian.

“Vâng, sau này con sẽ về. Dù sao đây là nơi chôn rau cắt rốn của con. Nhưng con sợ chuyến này đi có thể khá lâu, sẽ ảnh hưởng đến việc gieo trồng của mọi người. Nên con muốn truyền những phương pháp này cho mấy người có năng lực trong thôn. Mọi người cùng nhau phối hợp làm việc, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Xuân Phong cười ngọt ngào, không hề có chút bất đắc dĩ nào khi phải truyền sinh kế của mình cho người khác.

“haha, con nói đúng, đây là nơi con sinh ra. Cha của con mà nghe được chắc sẽ vui lắm. Nhưng nếu con truyền cho chúng ta mấy thứ này, sau này…" Trưởng thôn thắc mắc.

“Từ nay về sau không cần chia lợi nhuận cho con nữa, cứ trồng trọt bình thường thôi, không có con mọi người vẫn làm việc như bình thường. Mọi người cùng nhau vui vẻ làm việc, đỡ phiền phức. Trưởng thôn giúp con gọi Trương thẩm, Thái thúc, Dương thúc, Tần thúc đến đây với.” Xuân Phong không thấy đây là thiệt hại gì cho bản thân. Nếu được, cô hoàn toàn sẵn lòng chia sẻ cho mọi người trong vùng.

“Được, được, thật hiếm thấy có nha đầu nào thông minh, lại còn nhìn xa trông rộng như con. Nhưng con gọi mấy người đấy đến làm gì?” trưởng thôn nhìn Xuân Phong, ngày càng hài lòng. Trong mắt ông, Xuân Phong giống như con dâu của mình vậy. Nhưng ông cũng hiểu, sau chuyến đi về Kinh thành này, Xuân Phong sẽ không còn là người mà những người như ông có thể thân cận nữa.

“Con gọi họ đến đều có lí do, người cứ gọi mọi người đến rồi sẽ hiểu.” Xuân Phong nháy mắt với trưởng thôn, bộ dáng tinh nghịch như một con cáo nhỏ.

“Được, được, nha đầu này, nhiều chủ ý như vậy, ta chỉ cần nghe lời con thôi/” trưởng thôn thấy vậy, mỉm cười đi tập hợp mọi người.

Thực ra Xuân Phong gọi mọi người đến đây chỉ để truyền lại các kỹ năng trồng trọt của mình thôi, giống như người chuyển giao kỹ thuật ở thời hiện đại vậy. Những bộ phận khác nhau sẽ được đào tạo một phần kiến thức riêng. Thứ nhất là việc này sẽ tránh việc mỗi người phải học và ghi nhớ quá nhiều, dễ nhầm lẫn dẫn đến mắc sai lầm. Thứ 2, việc phân chia sẽ tránh được tình trạng độc quyền, mỗi người nắm giữ một mảng, cùng nhau làm việc, vừa hiệu quả, lại đoàn kết. Đây chính là toàn bộ suy tính của Xuân Phong, cũng chính là lý do có tận mấy người được gọi đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong134.html.]

Một lúc sau, trưởng thôn dẫn mấy người được chỉ định về nhà mình.

“Trưởng thôn, chúng ta vào nhà nói chuyện thôi.” Xuân Phong mỉm cười nhìn những người mới đến.

“Xuân Phong, con gọi chúng ta đến đây làm gì?” Trương thẩm trước giờ vẫn là người bộc trực, nhanh miệng hỏi.

“Sắp tới chắc là con sẽ phải rời đi một thời gian, có thể là rất lâu. Con sợ ảnh hưởng đến việc đồng áng của mọi người, nên hôm nay gọi mọi người đến đây là muốn chuyển giao kinh nghiệm trồng dưa và làm nhà kính trồng rau cho mọi người.” Xuân Phong không hề vòng vo, nói thẳng mục đích của mình.

“À, là vậy sao? Vậy cứ nói với trưởng thôn là được rồi, chúng ta nghe trưởng thôn là được.” Trương thẩm cười nói. Lời này của Trương thẩm vưa vặn có thể khẳng định uy vọng của trưởng thôn, còn có thể chứng minh nhân phẩm của bà, Xuân Phong càng an tâm hơn khi giao lại cho những người này.

“Việc con làm đều có lý do. Trước hết, chúng ta cần một nhóm lãnh đạo có tâm, chỉ mỗi trưởng thôn không đủ. Con định thế này. Thái thúc chịu trách nhiệm về kỹ thuật nhà kính, Trương thẩm chịu trách nhiệm về sâu bệnh và phân bón. Dương thúc sẽ quản lý về nhiệt độ và độ ẩm, Tần thúc, thúc sẽ lo cây giống, Hạnh Hoa tỷ có thể hỗ trợ thúc về vấn đề này, tỷ ấy trước đây có giúp chúng con ươm mầm. Trưởng thôn, ngài sẽ lo phần bán hàng. Con đã thoả thuận với Trần gia và Hồng Vận Lâu ở trên trấn, chúng ta sẽ bán hàng cho họ, giá cả giữ nguyên như cũ, tất nhiên với điều kiện chất lượng rau ổn định.” Xuân Phong nói xong, bắt đầu chia những tờ giấy ghi chú cô đã chuẩn bị sẵn cho mọi người. “Đây là những phương pháp mà con thường sử dụng, đã được tổng kết lại, ghi chép chi tiết. Nếu có gì không hiểu, mọi người phải nghiền ngẫm kỹ, gặp chữ không biết thì có thể đi hỏi trưởng thôn. Con hi vọng mọi người sẽ làm tốt trách nhiệm của mình, dẫn dắt thôn dân đoàn kết làm ăn. Chỉ khi mọi người cùng nhau nỗ lực, tạo ra được những sản phẩm tốt, tạo được danh tiếng, thì việc kiếm tiềm mới tốt và ổn định được. Từ giờ trở đi, làng chúng ta sẽ được gọi là “Làng rau Trạch Nhân”, được không? Từ đây, mọi sản phẩm từ làng của chúng ta đều sẽ được gọi chung với tên này.” Xuân Phong nhìn mọi người, bắt đầu giảng giải, đây chính là bài học về thương hiệu.

Mọi người ngơ ngác gật đầu, Xuân Phong đã nói thì chắc chắn là đúng! Xuân Phong đã nói thì cứ làm theo thôi! Thế là “thương hiệu” đầu tiên của Xuân Phong ở thế giới này đã ra đời.

. . .

Mẹ Xuân Phong sau khi biết Xuân Sinh không cần uống thuốc nữa, đã có thể lên đường, thì bắt đầu dọn dẹp hành lý, chỉ đợi Xuân Phong thu xếp xong mọi chuyện là có thể đi luôn. Ngày khởi hành, bà đặc biệt mặc chiếc váy tím mà Xuân Phong đã chọn cho bà. Bà mới chỉ mặc chiếc váy đó 2 lần, một lần là hôm mặc thử, một lần nữa là hôm làm lễ trưởng thành cho Xuân Vũ.

Chị em Xuân Phong cũng thay đồ, lần này họ không cần “nguỵ trang” khi ra ngoài nữa. Xuân Phong khoá cửa, đưa chìa khoá cho Tần thẩm để bà qua dọn dẹp khi có thời gian.

Thế là cả nhà Xuân Phong rầm rộ xuất phát. Tại sao lại gọi là rầm rộ? Bới vì cả thôn đều ra tiễn nhà cô, có người còn mang theo trứng, đồ ăn vặt các loại, bắt Xuân Phong cầm theo.

Sao cảnh tượng này lại giống trong bộ phim chống đế quốc mà cô từng xem ở kiếp trước vậy. Xuân Phong khóc không ra nước mắt, chiếc xe ngựa bị bao vây không thể tiến về phía trước. Cô phải nói không ngừng, cảm ơn mọi người, lịch sự từ chối lòng tốt của dân làng, mãi một lúc lâu sau, chiếc xe ngựa mới có thể di chuyển. Xe ngựa rời đi, một nhóm thôn dân vẫn đứng ở cổng làng vẫy tay. Cảnh này làm cho Sở Du có cái nhìn khác về Nhị tôn tiểu thư. Kỳ thực dân làng đối xử với cô nồng hậu như vậy, là bởi vì bình thường cô đối xử với mọi người rất tốt, hơn nữa, giờ địa vị của Xuân Phong đã khác xưa.

Loading...