Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương133

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:27:49
Lượt xem: 99

Mặc dù họ đã có kinh nghiệm gieo trồng từ lâu, nhưng có một số kiến thức phải đến khi Xuân Phong nói họ mới biết. Nếu không có Xuân Phong hướng dẫn, giám sát, họ không chắc có thể trồng ra những loại rau chất lượng cao như vậy. Vì vậy, một số người bắt đầu lo lắng sinh kế của họ sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí có người lo đến mức không ngủ được.

“Tam tiểu thư, lần này thuộc hạ được lão gia và phu nhân phái đến đón cô và 2 tôn tiểu thư về. Sức khoẻ của phu nhân mấy năm nay càng ngày càng tệ, phu nhân vẫn tìm kiếm tiểu thư suốt thời gian qua nhưng đến tận bây giờ mới có tung tích. Thuộc hạ mong tiểu thư có thể sắp xếp trở về sớm nhất có thể, để phu nhân đỡ lo lắng.” Sở Du cau mày, nghiêm túc nói.

Xuân Vũ nghe Sở Du nói sẽ đưa cả nhà về Kinh thành, hào hứng nắm tay mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy không? Bà ngoại đón mẹ về kìa.”

“Mẹ ta lại ốm sao? Mấy hôm trước ta nghe Vân Chi nói tình trạng bà vẫn ổn định, sao giờ lại trở nặng nhanh vậy?” phản ứng đầu tiên của mẹ Xuân Phong không phải là hưng phấn, mà là lo lắng nhìn Sở Du, hỏi han tình hình của mẹ mình.

Nghe mẹ nói, Xuân Vũ cũng cau mày lo lắng.

“Tam tiểu thư, đó là tin tức phu nhân truyền ra bên ngoài để giữ sự yên bình cho hậu viện cũng như tình hình chung của Hộ Quốc Công phủ. Thực tế…” …

“Sao…Sao lại thế?” mẹ Xuân Phong có chút chán nản ngồi xuống ghế.

“Kỳ thật, sau khi tiểu thư rời đi, phu nhân đã phái rất nhiều người đi tìm người. Chỉ là qua nhiều năm vậy rồi nhưng không có tin tức.” Sở Du chậm rãi kể về một số chuyện trong những năm qua.

“Sao, mẹ ta đi tìm ta? Sao chúng ta không biết, ta còn tưởng là. .còn tưởng là. . . “ Sau khi mẹ Xuân Phong biết được sự thật, trong lòng có đủ loại cảm xức, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi mà bà không nhận ra. Vốn tưởng là cha mẹ không tha thứ cho mình, không cần mình nữa, không nghĩ họ đã kiên trì tìm kiếm mình nhiều năm như vậy. Mẹ Xuân Phong rất phấn khích, chỉ muốn ngay lập tức xuất phát, thậm chí còn muốn có thể trực tiếp bay về bên cạnh cha mẹ.

 “Được, ta bằng lòng trở về cùng ngươi. Ngày mai xuất phát!” mẹ Xuân Phong hưng phấn lau nước mắt, nói với Sở Du.

Xuân Phong lại cảm thấy sự việc không thể đơn giản như vậy. Thế lực của Hộ Quốc Công phủ cũng không phải nhỏ, thế mà tìm một nhóm người mãi mấy năm không ra manh mối, nhà cô cũng không cố ý giấu tung tích. Chuyện này quá vô lý, ắt hẳn có ẩn tình. Thế nhưng tự dưng hôm nay lại có người đến nhà cô tìm. Bản năng mách bảo Xuân Phong, chỗ nhà cao cửa rộng này không đơn giản, chỉ sợ là một vũng bùn không đáy!

“Mẹ, mẹ đừng kích động, mọi việc ở đây cũng cần thu xếp trước khi rời đi, chân của Xuân Sinh hiện cũng không tiện đi đường dài, mẹ đợi thêm 1, 2 ngày nữa đã.” Xuân Phong kéo mẹ lại, mỉm cười nói.

Cô biết mẹ cô sốt ruột, nhưng cũng cần phải thăm dò mọi chuyện trước đã.

“Đúng rồi mẹ, Xuân Phong nói đúng đó, chân Xuân Sinh vẫn chưa bình phục.” Xuân Vũ cũng nhắc nhở mẹ đừng nóng vội quá.

“Ừ, đúng rồi, sao mẹ lại quên việc này chứ. Mấy đứa xem, mẹ vui quá nên hồ đồ rồi.” mẹ Xuân Phong ngượng ngùng cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong133.html.]

“Mẹ, mẹ đã nhớ nhung ông bà bao lâu, sốt ruột thế cũng là bình thường.” Xuân Phong mỉm cười, trấn an mẹ, rồi quay qua Sở Du: “không biết bà nội kêu thúc thúc qua đây, có đưa cho thúc tín vật nào không?”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Tất nhiên là có!”. Sở Du nghe thế, lập tức lấy ra một hộp gấm nhỏ hình chữ nhật, đưa cho mẹ Xuân Phong. Bên trong là một chiếc trâm cài tóc bằng dương chi bạch ngọc được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Đây chính là của hồi môn của bà ngoại bọn trẻ, từ trước đến nay chưa ly thân. Trước đây bà ngoại từng hứa, vào ngày bà xuất giá, bà ngoại sẽ đích thân cái chiếc trâm này lên đầu bà, truyền lại cho bà làm của hồi môn. Không ngờ từ biệt một lần đã là 16  năm, cuối cùng mẹ Xuân Phong cũng không thể cài chiếc trâm này trong lễ xuất giá. Vốn dĩ bà ngoại đưa chiếc trâm này cho Sở Du, là sợ mẹ Xuân Phong vẫn còn giận bà, sợ mẹ Xuân Phong không chịu quay về. Nếu thế, để Sở Du đưa chiếc trâm này ra, mẹ Xuân Phong sẽ suy nghĩ lại, nể tình mà quay về. Không ngờ cuối cùng hắn vẫn phải sử dụng chiếc trâm này, nhưng không phải để thuyết phục tiểu thư, mà là để Xuân Phong xác nhận thân phận.

Mẹ Xuân Phong nhìn thấy chiếc trâm, không khỏi lại rơi nước mắt, hốc mắt Xuân Phong và Xuân Vũ cũng đỏ lên. Nhìn dáng vẻ của mẹ, Xuân Phong biết thứ này là thật, bọn họ có thể an tâm theo người này về kinh. Phu nhân giao vật quý giá cho người này, hẳn hắn là người đáng tin cậy.

Vì vậy, Xuân Phong nhân lúc vắng người, kéo Sở Du qua một bên, hỏi qua về tình hình trong phủ. Dù sao cả nhà cô cũng sắp dấn thân vào chỗ đó, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tìm hiểu thêm chút thông tin cũng tốt. Tất nhiên Xuân Phong không có ý định tranh đấu hay đoạt lợi gì, nhưng xem tình huống này, cơ bản là cô không tránh được.

Tối đến, Xuân Phong vào thay thuốc cho Xuân Sinh lần cuối.

“Xuân Sinh à, chúng ta sắp lên đường về Kinh thành, đường xa vất vả, chân của đệ thế này, đệ có kiên trì được không?” Xuân Phong thắt xong nút thắt cuối cùng, vừa hỏi Xuân Sinh vừa thu dọn.

Khi mọi người nói chuyện với Sở Du, Xuân Sinh vẫn nằm trong phòng nên không biết chuyện.

“Kinh thành? Sao lại đi Kinh thành?” Xuân Sinh ngây ngốc hỏi.

“Bà ngoại phái người đến đón cả nhà ta, chắc là nhớ mẹ.” Xuân Phong đóng hộp thuốc lại, đặt chân Xuân Sinh về lại giường, nói.

“Ồ, thế sao? Kinh thành có xa đây không?”

“Ừm, có một chút, chắc khoảng 3, 4 ngày đường.” Xuân Phong suy nghĩ một lát rồi trả lời.

Kỳ thật cô cũng không biết, cũng chưa có thời gian hỏi Sở Du. Cô chỉ ước lượng dựa trên những thứ cô đọc trên cuốn sách địa lý cô đã mua trước đây.

“Vậy không sao đâu, đệ có thể đi được, mấy hôm nay chân đệ cũng không đau nhiều nữa.” Xuân Sinh mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu.

“Ừ, chân của đệ cũng gần khỏi rồi, từ mai cũng không cần bó thuốc nữa, đệ cũng có thể bắt đầu tập đi rồi, chỉ là không nên đi lâu quá. Nếu đau thì phải nghỉ ngơi. Việc phục hồi sẽ tốn thời gian, đệ phải kiên trì, dành thời gian cho bản thân. Nhiều nhất khoảng 20 ngày nữa đệ sẽ khỏi thôi, lúc đó có thể thoải mái chạy nhảy rồi.” Xuân Phong dịu dàng xoa đầu, dặn dò Xuân Sinh.

“Đệ biết rồi, Nhị tỷ, cảm ơn tỷ nhiều. Tỷ giỏi quá, lớn lên đệ cũng sẽ thành đại phu giống tỷ.” Xuân Sinh không biết đã nói chuyện này bao nhiêu lần rồi.

“Được, ta tin đệ có thể làm được. Mấy hôm nay đệ đọc y thư thế nào rồi? Để ta kiểm tra.”

Loading...