Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-12-11 05:27:32
Lượt xem: 105
“Ừ, cỗ xe nhà ai vậy? Đẹp quá!”
“Chậc chậc, hôm nay có việc gì vậy, sao ngôi nha này hôm nay náo nhiệt thế?”
“Nhìn thấy người đánh xe không, khí chất còn hơn hẳn mấy thanh niên trên trấn. Hay là người đến cầu hôn khuê nữ Đoàn gia?”
“Cái này có thể nha. Đoàn tam thẩm thật là có phúc nha. Ta nghe nói Hướng gia đến cầu hôn đã đưa sính lễ 1000 lượng bạc đó, giờ lại có người này…”
Những người vây quanh lúc nãy bị đuổi đi, giờ lại tụ tập lại bàn luận về chiếc xe ngựa xa hoa kia, nhưng không ai đoán đúng.
Xe ngựa đột ngột dừng ở cửa nhà Xuân Phong, đoàn hộ vệ đi theo xe ngựa cũng dừng lại. Một người đàn ông nhảy xuống xe, liếc nhìn đám đông đang tụ tập ở cửa và đám người hùng hổ trong sân. Người đến mặc trường bào xanh xám, tuy giản dị nhưng không che được một thân quý khí.
Đi tới trước cửa, hắn lịch sự, cung kính hỏi: “Xin hỏi đây là nhà của mẹ con Hạ Uyển Thanh đúng không?”
Trưởng thôn vẫn đứng ở cạnh ngăn cản Đoàn lão nhị, thấy có người nho nhã, khí chất bất phàm, bước ra hỏi: “Đây đúng là nhà của mẹ con Hạ thị, không biết ngươi là ai?”
“Ta được nhà họ Hạ từ Kinh thành phái đến đón Tam tiểu thư trở về. Không biết ông là?...”
Người đàn ông lịch sự báo thân phận, sau đó có chút kỳ quái nhìn trưởng thôn.
Theo tin tức, chồng của tiểu thư đã qua đời, vậy người này là ai? Sao trong sân này lại nhiều người như vậy?
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“À, ta là trưởng thôn của thôn này, đến đây giải quyết chút việc. Người mà các ngài tìm ở bên kia.” Trưởng thôn có chút kinh ngạc với thân phận của người khách này. Sau khi nói xong, ông chỉ về phía mẹ con Xuân Phong.
Mẹ Xuân Phong và mọi người đều thấy người đến và nghe được cuộc trò chuyện của hắn với trưởng thôn. Trong khi mẹ và Xuân Vũ đang phấn khích, Xuân Phong lại nghi ngờ về tính xác thực của danh tính người này. Theo lời hắn, có vẻ nhà ngoại hắn ở Kinh thành, cũng chính là Hộ Quốc Công phủ đến đón họ. Người đàn ông nhìn theo hướng trưởng thôn chỉ, nhìn thấy đám người mẹ Xuân Phong đang đứng ở cửa, nhìn thẳng vào hắn.
“Sở Du bái kiến Tam tiểu thư và nhị vị tôn tiểu thư.” Sở Du đi đến, chắp tay, cúi đầu thật sâu trước mặt các nàng.
“Đứng dậy đi!” mẹ Xuân Phong không giấu được sự vui mừng, tiến lên nửa bước, ra hiệu cho người đàn ông đứng dậy.
Mẹ Xuân Phong nhìn người này, cảm giác quen thuộc nhưng không thể nhớ ra hắn là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-132.html.]
Sự thay đổi đột ngột này khiến Đoàn lão nhị và mọi người bối rối. Có chuyện gì vậy? Không phải Hạ thị đã cắt đứt liên lạc với nhà ngoại từ lâu lắm rồi sao? Chuyện gì đây, chẳng nhẽ chuyện đại tẩu là họ nhúng tay vào thật? À, hoá ra tiện nhân Hạ thị này bắt tay với nhà đẻ để ức h.i.ế.p Đoàn gia hắn. Đoàn lão nhị nghĩ thế, tức giận đến đầu bốc khói, nhưng nhìn những người mới đến là người có võ công, đoàn hộ vệ kia cũng không phải đến để làm cảnh, hắn chỉ có thể cúi đầu nhượng bộ.
Hắn chỉ có thể đứng vào góc sân, thầm ước mình có khả năng dịch chuyển tức thời, trốn thoát khỏi chỗ này.
“Đa tạ tiểu thư!” Sở Du đứng dậy, sau đó nhìn người trong sân. “Tam tiểu thư, người có cần thuộc hạ giải quyết giúp chuyện ở đây không?” ánh mắt và giọng nói của người này khiến Đoàn lão nhị có chút nổi da gà. Người đâu mà đáng sợ thế chứ.
“Không cần, ta tự làm được!” Xuân Phong đi ra xua tay, lớn tiếng nói.
Sau đó, cô xoay người về phía Đoàn lão nhị: “Nhị bá, không phải ông nói ông đến dạy dỗ nghiệt nữ như ta sao? Không phải ông nói ông muốn g.i.ế.c ta sao? Bắt đầu được rồi đấy.” Xuân Phong khoanh tay đứng, chờ Đoàn lão nhị ra tay.
“Không, không, làm sao ta dám. Là Nhị bá sai rồi. Là Nhị bá nói oan cho ngươi, ta về đây, ta đi đây haha” Đoàn lão nhị lắp bắp, vẻ mặt lấy lòng, a dua, thật là khiến người khác kinh tởm.
Xuân Phong ước có thể tát vào mặt hắn cái nữa. Cô nhìn hắn và đoàn người chạy ra, hét to: “Nhị bá, ông đi luôn à, sao không ở lại chơi chút nữa.”
“Ta còn có việc cần làm, không làm phiền các ngươi nữa.” Đoàn lão nhị hét lên, không dám quay đầu, chuồn lẹ.
“Được rồi, mọi người mau giải tán về làm việc đi.” Xuân Phong ra cửa, nói với đám người đang hóng chuyện.
“Trưởng thôn, cảm ơn người rất nhiều.” Xuân Phong thấy đám đông đã vãn dần, quay sang cảm ơn trưởng thôn.
“Cảm ơn gì chứ, ta cũng không làm được gì. Những người này đều là từ Kinh thành tới, chắc là con cũng sắp rời đi?” trưởng thôn mỉm cười nhìn Xuân Phong, rồi ngập ngừng hỏi.
“Chuyện này con cũng chưa biết, nhưng nếu phải rời đi, con nhất định sẽ thông báo với mọi người.” mẹ Xuân Phong cũng mỉm cười, nhìn về phía mẹ.
“Ừ, cũng tốt, lên Kinh thành một chuyến, cũng coi như mở rộng tầm mắt.” trưởng thôn hiểu ý của Xuân Phong, cũng không hỏi nhiều.
Những thôn dân vừa nãy cũng bắt đầu bàn tán về chuyện lúc nãy.
“Ta thấy Đoàn lão nhị đúng là nhát gan, mới lúc trước còn hô hào đòi g.i.ế.c người, thế mà nhìn thấy có người đến, liền rụt cổ chạy đi, các ngươi có nhìn thấy lúc hắn chạy trốn không, trông thật là hèn hạ.”
“Đúng vậy, Nhưng không ngờ nhà đẻ của Hà thị lại là người ở Kinh thành. Nhìn trang phục người trên xe và đám thị vệ kia, chắc chắn là một tiểu thư con nhà đại quan rồ.”
Trong thôn chỉ có một số người như trưởng thôn và Tần thúc biết lai lịch của mẹ cô. Ngay cả đại bá, nhị bá cũng được ông nội Xuân Phong dặn giữ kín bối cảnh của mẹ cô. Trưởng thôn và Tần thúc cũng không phải là người nhiều chuyện, vì vậy người trong thôn chỉ biết mẹ Xuân Phong là tiểu thư danh giá, nhưng lại không biết bà xuất thân từ gia tộc nào. Vì thế, nhất thời, một đám thôn dân lại bàn tàn về thân phận của mẹ Xuân Phong. Họ ghen tị với xuất thân của bà, trong khi có một đám người khác lại suy nghĩ thực tế hơn: nếu Xuân Phong đi khỏi đây, vậy họ lại không thể trồng rau kiếm tiền nữa ư?