Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-12-11 05:28:32
Lượt xem: 93
Dọc đường đi, mẹ Xuân Phong không ngừng nhắc nhở 3 chị em về lễ nghi, nói về những người ở Hộ Quốc Công phủ, dặn họ phải làm gì, nói gì. Niềm hạnh phúc luôn tràn ngập trên khuôn mặt bà, không thể che dấu, Xuân Phong thấy mẹ như vậy cũng vui lây. Nhưng cô vẫn cảm thấy chút lo lắng mơ hồ. Vẫn là vấn đề trước đây cô băn khoăn. Vân huyện và Kinh thành không quá xa xôi, tại sao bà ngoại và mọi người tìm kiếm nhà cô lâu như vậy mà không được. Điều này hoàn toàn không hợp lý. Nhất định chuyện này còn có ẩn tình, chuyến hồi hương này e rằng không đơn giản như bề ngoài.
Cuộc hành trình 3, 4 ngày, không dài cũng không ngắn. Xuân Phong không hào hứng như mẹ nên nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Cô lấy y thư ra xem, đọc kỹ về chế độc và giải độc, ngẫu nhiên hỏi Xuân Sinh một số câu hỏi để kiểm tra kiến thức cậu. Cô biết các thế gia luôn luôn ẩn chứa những âm mưu. Ở thời đại này, tiền bạc và quyền thế luôn là một vòng luẩn quẩn mà ít người có thể chống cự. Vì vậy, ít nhất, để chống lại những âm mưu đê hèn đó, cô phải học thêm về độc dược. Nghĩ đến giải độc, cô lại vô thức nghĩ đến Bách Lý Mặc Thần. Hắn có ổn không? Đã lâu rồi không gặp hắn, hắn bận lắm sao? Không biết lần này đến Kinh thành cô có cơ hội gặp lại hắn không.
...
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Tam tiểu thư, phía trước có dịch quán, trời cũng đã tối, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, mai lại lên đường.” Sở Du dừng xe, nói với người trong xe.
Vì mẹ Xuân Phong nóng lòng trở về, bọn họ đã đi liên tục 2 ngày 2 đêm không nghe, mọi người đều có chút mệt mỏi. Sở Du cũng lo lắng mấy mẹ con không chịu được nên đề nghị nghỉ ngơi một đêm.
“Ừ, chúng ta nghỉ ngơi một đêm đi.” Mẹ Xuân Phong thấy bản thân có chút mệt, lại nghĩ đến thương thế của Xuân Sinh liền đồng ý.
Sở Du vào trước thuê phòng, xử lý mọi việc xong mới quay ra đón mấy mẹ con vào. Lúc này Xuân Phong mới cảm thấy có người hầu hạ thật tốt, khó trách tại sao lại có nhiều người ham muốn phú quý, quyền lực như vậy.
“Tam tiểu thư, tôn thiếu gia, tôn tiểu thư, mời xuống xe.” Thị vệ đặt bậc thang xuống, Sở Vu đứng ở dưới, đỡ mọi người xuống.
Sau khi vào dịch quán, cả nhà tắm rửa chút cho thoải mái rồi ngồi ăn tối cùng nhau.
“Nhị muội, Tam đệ, các ngươi nghĩ nhà bà ngoại sẽ như thế nào? Nhà sẽ lớn đến mức nào, ông bà ngoại trông ra sao?” Xuân Vũ vừa gẩy một miếng rau vừa hỏi.
“Đệ nghĩ nhà bà ngoại sẽ rất to, ông ngoại sẽ thật là đáng yêu!” Xuân Sinh vừa ngậm miếng thịt gà, vừa cố gắng nói.
“Sao đệ biết ông bà đáng yêu?” Xuân Vũ không đồng ý lắm với suy nghĩ của đệ đệ. Trong suy nghĩ của cô, không phải mấy người có tiền đều có vẻ khó gần sao.
Không phải nhà Chu thị, nhà nhị bá đều thế sao? So với thôn dân thì nhà họ cũng có thể coi là giàu có rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-135.html.]
“Ta nói cho tỷ nha, hãy ăn thật no, ngủ thật kỹ vào, ngày mai chúng ta sẽ biết mọi chuyện, sao cứ phải ở đây đoán già đoán non làm gì?” Xuân Phong vừa ăn vừa nói.
“Ừ, đúng rồi, các con ăn nhiều một chút, ngày mai là chúng ta đến nơi rồi.” mẹ Xuân Phong trìu mến nhìn các con, không ngừng gắp thức ăn cho chúng.
Ăn tối xong mọi người về phòng nghỉ ngơi. Xuân Phong bước tới cửa phòng, ngáp một cái, đẩy cửa ra.
“A, xin lỗi, ta đi nhầm phòng.” Vừa bước một chân vào, Xuân Phong lập tức hoảng sợ rút lui. Nếu chỉ là nhầm phòng bình thường thì cũng không phải chuyện gì to tát, không phải hoảng sợ như thế, cũng không có gì phải hoảng sợ. Nhưng Xuân Phong có một tật xấu, đó là việc đầu tiên cô làm khi vào phòng bao giờ cũng là cởi bớt quần áo. Vừa rồi cô cũng đang làm thế. Nhưng khi cởi được nửa chừng, cô mới phát hiện là có người ngồi trong phòng, còn là đàn ông. Đấy là lý do Xuân Phong hoảng sợ nhảy ra ngoài. Cô vỗ n.g.ự.c nhìn xung quanh, may là không có ai nhìn thấy. Nhưng sau đó cô nhìn lại hành lang và số phòng, đúng là phòng cô mà? Xuân Phong nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác định đúng là phòng mình, cô lại đẩy cửa bước vào.
“Vị huynh đệ này, ngươi đi nhầm phòng sao?” thấy người đàn ông vẫn im lặng ngồi quay lưng về phía cô, cô lấy hết can đảm nói to. Chắc hắn chưa nhìn thấy gì đâu nhỉ? Hắn quay lưng về phía này cơ mà. Ngay khi Xuân Phong đang suy nghĩ, người đối diện đã nhanh như gió lướt đến bên cạnh cô. Theo bản năng, cô định hét lên và phản kháng, nhưng người đó đã nhanh tay bịt miệng và khống chế cô.
Xuân Phong vốn tưởng người này sẽ dở trò, hoặc đại loại vậy, nhưng kết quả thật ngoài dự đoán. Hắn thì thầm vào tai cô: “Ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Giọng nói từ tính quen thuộc khiến Xuân Phong như tê dại, cả đầu óc đều tràn ngập âm thanh mê hoặc này, khiến cô không biết làm gì nữa. Vì thế, Xuân Phong sững sờ hồi lâu. Sau khi hiểu ra ý tứ trong câu nói của hắn, Xuân Phong hất tay hắn ra: “Ai cần người chịu trách nhiệm, ta cũng đâu mất mát gì!” Cô đang cố tỏ ra cứng rắn, nhưng chóp tai đỏ bừng đã phản bội cô. Không biết từ lúc nào, Xuân Phong phát hiện mình có cảm giác đặc biệt với người này. Những lúc ở một mình, cô sẽ nghĩ đến hắn. Khi cô vui, cô cũng sẽ nghĩ đến hắn.
Xuân Phong định thần lại, đi đến bên bàn, cầm ấm trà lên rót cho mình một chén để che đậy sự bất thường của mình.
“Sao ngươi lại ở đây? Hôm nay lại nhảy cửa sổ vào à?” Xuân Phong đặt cốc nước xuống, thờ ơ nói, vệt đỏ trên tai bắt đầu mờ dần.
“Đương nhiên không phải. nha đầu nhà ta đã nói rồi, sao ta dám đi đường cửa sổ nữa, đương nhiên là ta đi cửa chính.” Bách Lý Mặc Thần cười cười nhìn về phía cửa.
“Sao mấy ngày không gặp mà ngươi lại cợt nhả như vậy? Hình tượng hoàng tử đâu rồi?” Xuân Phong trợn mắt nhìn hắn, không nói nên lời.
Vốn dĩ Bách Lý Mặc Thần không phải là người như vậy, nhưng thấy phản ứng hoảng sợ đáng yêu người mình nhớ mong, hắn không nhịn được muốn trêu chọc cô. ở bên cô, hắn có thể tự do làm điều hắn muốn, gác bỏ mọi chính sự, chỉ là bản thân hắn, cảm giác này khiến hắn thật sự vui vẻ. Chỉ cần nhìn thấy cô thẹn thùng, ngượng ngùng, thậm chỉ là sĩ diện, hắn liền không tự chủ mà trở nên thoải mái, nhẹ nhõm.
Bách Lý Mặc Thần nhận định đây chính là thứ hắn mong muốn bấy lâu, trong lòng chợt khẳng định một điều, mình nhất định phải cưới cô gái này!