Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 136

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:28:46
Lượt xem: 95

“Dạo này bận lắm à?” Xuân Phong không rõ người đối diện đang nghĩ gì, chỉ hỏi thắc mắc bấy lâu nay của cô.

“Ừ, nàng biết đó, cuộc nổi loạn của Xương Bình Vương vẫn chưa kết thúc, tình hình trong triều có chút bất ổn, nhiều việc cần giải quyết.” Bách Lý Mặc Thần giải thích, đột nhiên bờ môi quyến rũ lộ ra một nụ cười. “Nàng đang oán trách ta không đến thăm nàng sao?”

Xuân Phong cảm nhận được có người đến gần, ngước mắt nhìn lên, thấy khuôn mặt tuấn tú đang dần khuếch đại. thời gian như ngưng lại ở khoảnh khắc 4 mắt nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng 2 con tim đang loạn nhịp.

Đôi mắt phượng và đôi m.ô.n.g mỏng kia càng ngày càng gần, khuôn mặt nhỏ đáng yêu càng lúc càng đỏ, đôi mắt long lanh như gợn nước mùa thu, đánh từng nhịp vào tim Bách Lý Mặc Thần. Hắn bỗng có xúc động muốn hôn Xuân Phong. Hai đôi môi mềm mại ấm áp chạm vào nhau, cảm xúc kích thích ào đến, hắn cảm giác như ngã vào đại dương ngọt ngào.

Xuân Phong mở to hai mắt, thuỷ triều trong lòng không ngừng dập dìu, làm cô nhất thời quên phản ứng.

“Ngươi làm gì vậy, đồ lưu manh.” Xuân Phong giật mình đẩy hắn ra, chỉ một lúc mà cô đã bị người này trêu đùa mấy lần rồi. Cô tức giận, quay người lại, mặt đỏ như đ.í.t khỉ, tim đập loạn xạ.

Nụ hôn đầu đời của cô, nụ hôn đầu 2 kiếp người của cô, huhu, cứ vậy mà bị lấy mất rồi. Trong lòng Xuân Phong đầy cảm xúc phức tạp: ngọt ngào, kinh ngạc, mất mát,…

Bách Lý Mặc Thần đột nhiên bị đẩy ra, nhìn biểu cảm của Xuân Phong, trong lòng vui vẻ, bình thường mặt lạnh tanh mà hôm nay lại phá lệ cười tươi tắn. Vành tai hắn cũng hồng nhạt, thể hiện rõ tâm tình ngượng ngùng, rộn ràng của hắn, nhưng người ở cạnh lại không đủ bình tĩnh để nhận ra.

“Lần này các nàng về Hộ Quốc Công phủ phải cẩn thận, hậu viện có vẻ không được yên bình cho lắm.” có người đang cố chuyển chủ đề để xua tan không khí ngượng ngùng.

“Hả? Một hoàng tử như ngươi mà cũng quan tâm chuyện hậu viện nhà khác vậy sao? Thật là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.” Xuân Phong vẫn có chút xấu hổ nên lời nói có chút mỉa mai, trào phúng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Cảm ơn nàng khích lệ, chuyện của người trong lòng, ta tất nhiên phải quan tâm.” Người hắn quan tâm tất nhiên nlà Xuân Phong, nhưng người trong cuộc lại không chịu tỏ tường.

“Vậy sao? Không biết ngươi đã phải lòng tỷ muội nào của ta trong Hộ Quốc Công phủ rồi?” Xuân Phong ra vẻ ghen tuông.

“Xa tận chân trời gần ngay trước mặt.” người thông minh như Bách Lý Mặc Thần làm sao có thể không nghe ra ý tứ của Xuân Phong. Thế là hắn cười rộ lên như hồ ly, dáng vẻ câu dẫn, nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Thôi, được rồi, sao hôm nay ngươi lại đến đây.” Xuân Phong không chịu được dáng vẻ vô lại này của hắn, lại chuyển chủ đề. Kiếp trước cô chưa từng va vào con đuỹ tình yêu, nên không biết phải giải quyết cảm giác rung động của mình thế nào.

“Ta nhận được tin từ Huyền Dịch, biết các nàng sắp đến, tất nhiên sẽ tự mình đi đón.” Bách Lý Mặc Thần ngồi trên ghế, nhàn nhã nói.

“Không phải ngươi bận lắm sao?” Xuân Phong buồn bã cúi đầu.    "Ồ, ngươi không phải rất bận sao?" Xuân Phong ủ rũ gật đầu.

“Đồ ngốc này.” Bách Lý Mặc Thần sủng nịnh nhìn Xuân Phong, mỉm cười. “Nàng ngủ sớm đi, tối nay ta còn có việc phải làm. Đợi nàng đến nhà ông ngoại ổn định rồi, ta sẽ lại đến thăm nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-136.html.]

“Ai cần ngươi đến thăm. Bản cô nương không thèm, ngươi biến đi.” Mặt Xuân Phong lại lần nữa đỏ bừng, cô thất thố, đẩy Bách Lý Mặc Thần ra ngoài.

Bách Lý Mặc Thần biết nàng ngượng ngùng, cũng không tức giận, chỉ cười nhìn nàng rồi rời đi.

  ...

Sáng hôm sau, đoàn nhà Xuân Phong lại lên đường sớm.

“Mẹ, tối qua mẹ ngủ ngon không?” Xuân Phong mỉm cười hỏi.

“Ừm, cũng tạm được. Chắc chiều nay sẽ đến nơi rồi, mẹ có chút kích động.” mẹ Xuân Phong có chút phấn khích cười.

“Vâng, mẹ sắp được gặp lại người nhà ngày nhớ đêm mong rồi, đương nhiên sẽ phấn khích. Nhưng mẹ cố nghỉ ngơi thêm một chút đi, nếu không đến chiều sẽ mệt đấy.” Xuân Phong lo tối qua mẹ quá vui sẽ không ngủ được, nên khuyên nhủ bà.

“Yên tâm, không phải lo cho mẹ đâu, mấy đứa mệt thì cứ ngủ đi. Lúc đến nhà ông bà ngoại, mấy đứa phải nhớ cấp bậc lễ nghĩa mà mẹ đã dặn, không được nhầm lẫn, làm ông bà mất vui.” Mẹ Xuân Phong trấn an cô, đồng thời dặn dò mấy đứa con những điểm cần lưu ý.

“Vâng, mẹ, chúng con nhớ rồi.” mấy chị em nhà Xuân Phong đều mỉm cười gật đầu, chuyện này mẹ đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, bọn họ đều đã thuộc lòng rồi.

“Xuân Sinh, chân đệ thế nào rồi? Mấy hôm nay đi lại có bị khó chịu không?” Xuân Phong quay lại hỏi thăm Xuân Sinh.

“Nhị tỷ, không sao, đệ gần khỏi rồi, chỉ là đôi khi sẽ hơi ngứa thôi.” Xuân Sinh chạm vào chân phải, nói với xô.

“Ừ, vết thương đang lên da non nên sẽ hơi ngứa, không sao đâu.” Xuân Phong gật đầu, đây là dấu hiệu tốt, biểu thị vết thương đang hồi phục tốt.

Cô lại quay sang nhìn Xuân Vũ, thấy tóc mai của tỷ tỷ có chút rối, cô vươn tay vuốt lại cho tỷ tỷ, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Bánh xe lăn nhanh, nhoáng một cái đã đến buổi chiều, đoàn người bắt đầu tiến vào cửa Nam kinh thành.

Cách Kinh thành hơn 1 dặm, không khí đã bắt đầu náo nhiệt, từ đó có thể thấy sự đông đúc, thịnh vượng ở đây. Một đoàn quan binh đang canh gác ở cổng thành, kiểm soát một hàng dài người đang muốn vào thành. Kỳ thực, ngày thường, mọi người không bị kiểm soát gắt gao thế này, chỉ là thời gian gần đây Xương Bình Vương có động tĩnh, nên bầu không khí ở Kinh thành cũng có chút căng thẳng. Tất nhiên việc này chỉ ảnh hưởng đến một số người nắm quyền, còn đại đa số dân chúng vẫn tiếp tục sống cuócống như trước, vui vẻ cười nói, kinh thành vẫn phồn hoa náo nhiệt, lại bỗng dưng trầm xuống, làm cho người ta có chút cảm nhận như sự bình yên trước cơn bão.

Sở Du lấy lệnh bài của Hộ Quốc Công phủ ra, nói chuyện với thủ lĩnh của đội thị vệ đang canh giữ, đoàn người liền thuận lợi tiến vào.

Vừa tiến vào thành, rèm xe đã được mở ra, mấy chị em Xuân Phong háo hức nhìn ra phía ngoài, chỉ trỏ các loại đồ ăn vặt, đồ chơi, quần áo sặc sỡ. Ngay cả mẹ Xuân Phong cũng không nhịn được mà vén rèm xe ra nhìn quanh. Mới đó mà bà đã rời khỏi đây 16 năm, thanh xuân của bà đã trôi qua, nhưng Kinh thành vẫn phồn hoa náo nhiệt như xưa. Bà cảm thán, thời gian đúng là trôi qua không đợi ai, nhớ lại thời điểm gặp cha bọn nhỏ, những năm tháng thanh xuân, những mối thân tình mà bà bỏ lại sau lưng, trong lòng bà cảm xúc ngổn ngang. Cuối cùng bà cũng trở về, 16 năm trôi qua, cuối cùng bà cũng có thể gặp lại cha mẹ để tận hiếu.

 

Loading...