Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:28:59
Lượt xem: 106
Hộ Quốc Công phủ!
Từ khi nhận được tin tức con gái sắp trở về, lão phu nhân đã vô cùng hưng phấn. Hôm đó, bà dậy sớm, sai người hầu dọn dẹp Hương Lăng viện, nơi mẹ Xuân Phong đã từng ở trước khi đi lấy chồng, chọn những đồ vật tốt nhất để thay vào.
Mặc dù con gái đã rời đi 16 năm, nhưng viện này chưa bao giờ bị bỏ bê, bà vẫn cho người dọn dẹp, chăm sóc, giữ nguyên mọi thứ như cũ. Bà còn lệnh cho nhà bếp nấu rất nhiều món ăn, đều là món mẹ Xuân Phong thích. Cả nhà bỗng chốc tràn ngập niềm vui ấm áp, Quốc công lão gia cũng thay bộ đồ mới tươi sáng. Ban đầu chính ông muốn từ mặt con gái, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc nóng giận bốc đồng do con gái cãi lời, ông chỉ muốn răn đe cô, chỉ là ông không thể ngờ con gái lại bướng bỉnh như vậy. Biết tin con gái sắp trởi về, có trời mới biết ông vui đến mức nào. Dù sao cũng là con gái ruột của mình, không phải người ta nói “một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã” sao.
Thế là từ giữa trưa, ở trước phủ Hộ Quốc Công đã có rất nhiều người đứng chờ, mọi người đều vui vẻ, rạng rỡ, trong đó, tất nhiên cháu gái trưởng Hạ Sính Đình là nổi bật nhất. Mọi người đều ngưởng cổ ngóng nhìn, lão phu nhân ốm yếu hôm nay cũng phá lệ, ra ngoài, yếu ớt đứng vịn vào ma ma.
Cuối cùng, sau khi đứng chờ đại khái khoảng 1 canh giờ, chiếc xe ngựa màu lam quen thuộc đã xuất hiện ở phía xa. Nhìn xe ngựa dần tiến lại gần, trong mắt đôi vợ chồng già ánh lên những cảm xúc phức tạp, không rõ là chua xót, hay áy náy, hay vui mừng,…
Xe ngựa ổn định dừng ở trước cửa Hộ Quốc Công phủ, thời điểm mẹ Xuân Phong vén rèm ra, thứ đầu tiên bà thấy là khuôn mặt già nua và mái tóc đã điểm bạc của Phụ thân, cùng với mẫu thân yếu đuối bệnh tật. Lúc này, bà không cầm được nữa, nước mắt như chuỗi ngọc, lã chã rơi xuống.
“Phụ thân, mẫu thân, con gái bất hiếu đã về.” mẹ Xuân Phong xuống xe, quỳ trước mặt Cha mẹ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Uyển nhi của ta, cuối cùng con cũng trở về. Mẹ cuối cùng cũng sống được đến ngày con trở về.” lão phu nhân thấy con gái, kích động bước xuống bậc thang, tiến lên ôm lấy mẹ Xuân Phong, gọi nhũ danh của bà, rồi khóc nức nở.
“Mẹ, con gái bất hiếu, nhiều năm nay không thể hiếu kính với mẹ, lại còn để mẹ ngày đêm lo lắng sinh bệnh, là lỗi của con.” Nỗi áy náy của mẹ Xuân Phong với ông bà không thể thổ lộ bằng một hai câu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-137.html.]
“Không, là lỗi của ta, ngay từ đầu ta không nên để con đi. Nếu thế con đã không phải chịu khổ như vậy.” lão phu nhân vuốt vuốt đôi tay có phần hơi chai sạn của mẹ Xuân Phong, đau lòng.
“Được rồi, mẹ, chúng ta vào trong nói chuyện thôi. Muội muội đi đường xa chắc cũng mệt.” người lên tiếng là một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi, khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt. Người này mặc một thân váy áo hoa đỏ, đầu cài trâm ngọc, trang điểm tinh xảo, khiến cho bà ấy trông như thiếu nữ đôi mươi. Người này chính là đại phu nhân của Hộ Quốc Công phủ, mẹ ruột của Hạ Sính Đình, Vương Phương Hoa, đồng thời cũng là đại cữu mẫu, đại thẩm của Xuân Phong.
“Ừ, Phương Hoa nói đúng, chúng ta vào nhà nói chuyện thôi.” Lão phu nhân cũng nhớ ra là ở ngoài cửa nói chuyện có chút không thích hợp, liền dẫn mọi người vào nha.
“Phụ thân, mẫu thân, đây là 3 đứa con của con. Trưởng nữ Xuân Vũ năm nay 16 tuổi, thứ nữ Xuân Phong năm nay 14 tuổi, còn đây là con trai út Xuân Sinh, 9 tuổi.” mọi người vào phòng khách, ngồi ổn định, mẹ Xuân Phong mới bắt đầu giới thiệu chị em Xuân Phong với mọi người.
“Nào, cháu ngoan, lại đây chúng ta xem nào.” Sau khi mẹ Xuân Phong giới thiệu, vợ chồng lão Quốc công vẫy chị em Xuân Phong lại. Lão phu nhân âu yếm nhìn hai chị em Xuân Phong, tuy họ là những cô gái lớn lên ở nông thôn, nhưng lớn lên vẫn rất xinh đẹp, khí chất nổi bật. Nhìn quần áo của chị em Xuân Phong, tuy không tinh xảo như những người ở đây, nhưng cũng không phải dạng tồi tàn, nói chung là cũng giống như của những gia đình thương nhân bình thường. Bà cụ cảm nhận cuộc sống của con gái cũng không quá khó khăn như bà tưởng tượng, cũng thấy được an ủi phần nào. Lão Quốc công cũng ôm Xuân Sinh vào lòng, thấy Xuân Sinh không hề sợ sệt, trong lòng rất vui vẻ. Ông hỏi Xuân Sinh xem cậu đã đi học chưa, hỏi cậu một số kiến thức. Xuân Sinh tự tin trả lời về những thứ cậu biết, những cuốn sách cậu đã học. Sau một hồi trao đổi, ông cụ phát hiện ra Xuân Sinh là một đứa trẻ rất có tiềm năng, liền dặn cậu tối nay đến thư phòng với ông. Đây thực sự là một vinh dự hiếm có trong Hộ Quốc Công phủ, phải biết là ở đây, ngoài cháu đích tôn Hạ Lạc Hoa, chưa ai được lão công tước coi trọng như vậy. Lão phu nhân thấy chồng yêu thích Xuân Sinh, càng cảm thấy nhẹ nhõm. Bà sợ chồng bà vẫn có thành kiến với gia đình con gái, nhưng bây giờ xem ra những lo lắng của bà là thừa thãi.
“Uyển nhi, con đi đường mấy ngày liền vất vả rồi. Lần này đã về rồi thì đừng đi nữa. Ta đã cho dọn dẹp lại Hương Lăng viện rồi, mấy đồ lặt vặt cho bọn trẻ cũng có sẵn trong phòng của chúng rồi. Mấy thứ này coi như là mẹ bù cho mấy năm sống xa nhà của các con đi.” Lão phu nhân nhẹ nhàng nói với mẹ Xuân Phong với vẻ mặt áy náy.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã không trách con gái bất hiếu. Là lỗi của chúng con, con đã khiến mọi người lo lắng nhiều rồi.” mẹ Xuân Phong biết mẹ bà vẫn giữ lại Hương Lăng viện cho mình, trong lòng cảm động không thôi. Hoá ra mẹ chưa bao giờ trách, chưa bao giờ oán hận bà, chỉ là do bản thân bà quá hèn nhát, không dám quay về, vậy mà khiến mẹ đau buồn đến sinh bệnh. Nghĩ vậy, mẹ Xuân Phong bước tới trước mặt lão Quốc công, quỳ xuống: “Phụ thân, con gái đã biết sai, xin phụ thân tha thứ cho con gái.”
Nhìn con gái đang quỳ trước mặt, lòng lão quốc công xót xa, khoé mắt ẩm ướt. Thời gian qua, lão vẫn luôn áy náy, nếu không phải lão cố chấp thì làm sao chuyện lại đến nỗi gia đình ly biệt tận 16 năm.
Đại thẩm thấy mọi người đau buồn nhắc chuyện cũ, liền đi lên khuyên giải: “Muội muội cũng đã trở về rồi, đừng nhắc những chuyện không vui nữa. Đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi, bọn trẻ chắc cũng đói rồi, chúng ta ăn đã rồi nói chuyện sau.” Nói xong, bà tiến lên đỡ mẹ Xuân Phong dậy.
“Ừ, ừ, chúng ta ăn đã, rồi nói chuyện tiếp. Chút nữa ta sẽ giới thiệu mọi người với nhau.” Lão phu nhân cũng đồng ý.