Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:29:11
Lượt xem: 114

“Không, là lỗi của ta. Đáng ra lúc đó ta không nên cố chấp như vậy.” ngay lúc mọi người đã thu liễm được cảm xúc, lão Quốc công đột nhiên lên tiếng.

Chỉ mấy câu nói mà làm cho cả gian phòng sững sờ. Lão Quốc công mà cũng có lúc nhận sai ư? Mặt trời hôm nay mọc ở đằng Tây sao? Lão Quốc công trước giờ luôn cố chấp, bảo thủ, bao năm qua, dù đúng dù sai, ông vẫn luôn là lão gia tử chưa từng xuống nước với ai, chưa bao giờ thừa nhận sai lầm. Nhất thời, bầu không khí trong phòng như đông cứng.

“Cha!” mẹ Xuân Phong gọi to, như gọi ra hết cả nhung nhớ mười mấy năm. Một ngày sum họp vui vẻ, giờ lại chìm trong nước mắt.

Thấy cảnh này, Hạ Sính Đình, tôn tiểu thư trước giờ vẫn luôn được sủng ái nhất, đột nhiên đứng lên.

“Ông nội à, dù sao chúng ta cũng đều là người nhà, cô cũng là con gái ruột của ông, sao có thể trách ông được. Đồ ăn đã được dọn lên hết rồi, chúng ta đi ăn thôi          , để nguội không tốt.” Hạ Sính Đình hành lễ, nhẹ nhàng nói. Kỳ thực chuyện này không đến lượt một cô cháu gái như cô nói, nhưng nhìn những người trước giờ vẫn cưng chiều mình, giờ đều vây quanh một nhà nông dân này, cô lại cảm thấy có chút không vui. Nhất là khi thấy chị em Xuân Phong sinh ra ở chốn thôn dã vẫn có khí chất không kém cạnh mình, Hạ Sính Đình càng cảm nhận được cảm giác uy hiếp, vậy nên cố đứng lên thể hiện.

Từ lúc bước vào, Xuân Phong vẫn kiệm lời, im lặng quan sát mọi người. Hành động này của Hạ Sính Đình đương nhiên đã làm Xuân Phong chú  ý. Dù cô ta thể hiện rất tự nhiên, thoạt nhìn không có gì là không hợp lý, nhưng Xuân Phong cảm thấy cô ta đang cố tăng cảm giác tồn tại của bản thân. Trực giác của Xuân Phong trước giờ vẫn luôn rất tốt, cô kết luận người biểu tỷ này không phải là người dễ hoà hợp.

Một nhóm người chậm rãi hướng về phía phòng ăn, một chiếc bàn tròn to bày đầy món ăn tinh xảo. Ngay cả Xuân Phong, người ở hiện đại đã từng ăn đủ loại món ngon, cũng có chút ngơ ngác. Cái này quá là khoa trương rồi, như một bữa tiệc mãn Hán toàn tịch vậy. Những người quyền quý ở cổ đại đều ăn thế này sao? Vậy nếu là bữa ăn của Hoàng đế thì còn xa hoa đến mức nào nữa?

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Mọi người bắt đầu vào chỗ, lão Quốc công và lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ toạ, bên cạnh lão phu nhân là mẹ Xuân Phong, đại cửu mẫu. Bên cạnh đại cửu mẫu là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, mặt không cảm xúc. Ngồi cạnh lão Quốc công là Quốc công đương nhiệm vừa mới trong cung về, cũng chính là cữu cữu của Xuân Phong – Hạ Nhân Ngọc. Được lão Quốc công ưu ái, Xuân Sinh và Hạ Lạc Hoa ngồi tiếp bên cạnh Hạ Nhân Ngọc. Còn chị em Xuân Phong ngồi cùng chỗ với Hạ Sính Đình và những tiểu thư khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-138.html.]

“Uyển nhi, mấy năm con vắng nhà, trong nhà thay đổi không ít, cũng có thêm nhiều hậu bối, để mẹ giới thiệu cho con.” Lão phu nhân buông đũa, khó nhọc nói. Lão phu nhân gắng gượng đã lâu, cảm giác mệt mỏi ập đến, nhưng bà vẫn ép bản thân kiên trì để thể hiện sự coi trọng của mình với gia đình con gái.

“Đại ca của con thì không cần nhắc nữa, đây là đại tẩu của con, con rời đi 1 năm, đại tẩu con mới vào cửa.” lão phu nhân chỉ vào người ngồi cạnh mẹ Xuân Phong. Bà nói xong, mẹ Xuân Phong nhẹ nhàng chào “Đại tẩu” rồi gật đầu xem như lời chào.

“Haizzz. Muội muội, mấy năm nay muội vất vả rồi, muội ăn thêm nhiều chút.” Đại phu nhân mỉm cười, gắp thêm thức ăn cho mẹ Xuân Phong.

“Đây là đại tỷ của con. Sau khi con rời đi, ta nhận nàng làm con nuôi, lấy thân phận trưởng nữ gả vào Lạc gia.” Lão phu nhân lại chỉ vào người bên cạnh đại cữu mẫu của Xuân Phong.

Lạc gia, chính là gia tộc mà lão Quốc công ép gả mẹ Xuân Phong năm đó. Dù địa vị gia tộc thời điểm đó không cao, nhưng hậu nhân gia tộc rất có tiền đồ. Hoá ra sau khi bà rời đi, Hộ Quốc Công phủ đành phải nhận con gái nuôi, lấy danh nghĩa con gái cả để gả vào Lạc gia. Lạc gia có chút không hài lòng, nhưng nghĩ dù là nàng con gái nuôi nhưng trên pháp luật vẫn là con gái của Hộ Quốc Công phủ, Hộ Quốc Công phủ sau này sẽ là chỗ dựa không nhỏ cho họ, nên vẫn vui vẻ nhận lời. Vậy nên mới có vị trưởng nữ này. Đây là một người trầm tính, vẻ mặt không mừng không giận, lúc được lão phu nhân giới thiệu cũng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Xuân Phong nghe câu chuyện, không khỏi nhìn lại người mà cô phải gọi là dì này. Trông bà có vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt, hẳn là người dễ chung sống. Do sức khoẻ của lão phu nhân có chút trở ngại, việc giới thiệu thế hệ hậu bối do đại cữu mẫu làm.

“Đây là biểu ca Hạ Lạc Hoa, biểu tỷ Hạ Sính Đình của con. Đây là biểu tỷ Lạc Vân Nghị, tầm tầm tuổi Xuân Phong đó. Còn đây là…” những người khác hầu hết là con của thê thiếp, phu nhân cũng không giới thiệu nhiều. Vốn dĩ Lạc Vân Nghị là con gái của Lạc gia, nhưng từ nhỏ đã được đưa vào sống ở Hộ Quốc Công phủ. Sau khi được giới thiệu, chị em Xuân Phong lần lượt tiến đến chào hỏi mọi người. Do trước đây dã được mẹ dạy một số lễ nghi, nên chị em Xuân Phong không mắc chút sai lầm nào. Sự nhanh nhạy của các cô làm vợ chồng lão phu nhân càng thêm vui vẻ. Mọi người đều thấy niềm vui toả ra từ trong ánh mắt của ông bà, có người vui mừng, người lại ghen tị, lo lắng. Bữa ăn đoàn tụ tưởng chừng như vui vẻ, nhưng thực ra mỗi người lại ôm tâm tư riêng.

Ăn xong, lão phu nhân thực sự không thể kiên trì thêm, về phòng sớm. Cả nhà Xuân Phong quay về Hương Lăng viện để thu dọn hành lý và sắp xếp đồ đạc. Bước vào Hương Lăng viện, trong viện đã có hơn 10 nha hoàn nghiêm chỉnh đứng sẵn, thấy mấy người Xuân Phong bước vào, họ đều cung kính cúi chào: “Nô tỳ/nô tài bái kiến Tam tiểu thư, hai tôn tiểu thư và tôn thiếu gia.”

Xuân Phong lại một lần nữa được cảm nhận sự xa xỉ của quyền lực tối cao ở thời cổ đại, còn Xuân Vũ và Xuân Sinh vẫn sốc từ khi bước chân vào viện. Họ nhìn những hòn non bộ, những ngôi nhà, cây cầu nhỏ, nhìn lan can chạm trổ tinh xảo, nhìn bậc đá ngọc thạch quý giá mà choáng váng không thôi.

Xuân Phong nhìn khung cảnh này, thấy nơi đây còn đẹp hơn cảnh tượng phục dựng trong những bộ phim cổ trang vô số lần.

Loading...