Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:27:38
Lượt xem: 141
Nhìn thấy thái độ của hắn, Xuân Phong biết rằng có thể những người mới đến là người từng truy lùng họ. Cô đưa tay kéo Xuân Sinh về phía sau mình, lấy trong lọ sứ ra 4 viên thuốc màu trắng đục, phân phát cho mọi người. Huynh muội nhà họ Dương tuy bối rối không biết đấy là gì, nhưng vẫn nhanh chóng nuốt xuống, nếu Xuân Phong muốn hại họ thì từ đầu đã không cứu họ làm gì. Nhìn Xuân Phong bình tĩnh, vừa phát hiện bọn áo đen từ sớm, lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Dương Thái Thúc càng có thêm niềm tin không giải thích được với Xuân Phong, giống như với người anh em vào sinh ra tử cùng mình vậy.
Quả nhiên, trước khi họ kịp suy nghĩ xa hơn, cánh cửa bị đá tung. Một nhóm đàn ông mặc đồ đen, bịt mặt, giơ kiếm lên thủ thế. Người cầm đầu ra lệnh: “Giết hết, không được để ai sống sót!”. Nhận lệnh, những người còn lại bắt đầu xông lên, động tác hung hãn, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm yếu của đối phương. Xuân Phong dẫn Xuân Sinh né trái né phải, đã mấy lần suýt bị đ.â.m trúng. Xuân Phong không ngừng chửi rủa trong lòng: “Chớt tiệt. Giữa thanh thiên bạch nhật, xông vào nhà người ta c.h.é.m giết, lại còn dám ngạo mạn, không cho ai sống sót? Thật sự là vô pháp.” Xuân Phong tức giận. Các người truy sát người ta ở ngoài ta không nói làm gì, đây là nhà của lão nương, các ngươi dám vào không cho chúng ta sống? Tưởng chúng ta là bắp cải trắng, muốn băm thế nào thì băm à?” trong lúc né tránh, Xuân Phong lấy một gói bột màu hồng ra, rắc thẳng lên người đàn ông đang tấn công mình. Sau đó, cô dẫn Xuân Sinh đi về phía huynh muội Dương Thái Thư. Bột màu hồng lơ lửng trong không trung, vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, toả ra mùi thơm thoang thoảng. Người đàn ông không ngờ cô bé này lại sử dụng chiêu này, nhanh chóng thu chiêu, bịt mũi, nín thở. Chỉ cần một chút khoảnh khắc này, Xuân Phong đã tiếp cận được 2 huynh muội nhà họ Dương. Vết thương của Trần Thái Thư đã bị bục ra, hắn lại có thêm một vết thương mới ở cánh tay. Nhưng Thái Điệp ở một bên vẫn bình yên vô sự, đôi mắt đỏ hoe nhưng cô kiên cường không khóc. Thời gian trốn chạy trước đây đã làm cô kiên cường hơn nhiều, cô biết mình phải thật mạnh mẽ, không được làm gánh nặng của đại ca. Nhưng thấy đại ca vì cứu mình mà bị thương, cô vẫn không đè nén được cảm xúc.
“Ngươi không sao chứ? Còn cầm cự được không?” Xuân Phong lo lắng nhìn Dương Thái Thư. Hăn bị thương nặng còn chưa khỏi, giờ lại bị thương nữa, tình trạng này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Quả thực đúng như Xuân Phong nghĩ, lúc nào Dương Thái Thư chỉ đang cố gắng cầm cự, bất kể lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Người đàn ông lúc nãy đợi bột hồng rơi xuống hết, lại muốn tiếp tục tấn công, nhưng lại phát hiện toàn thân đau nhức như xương bị gặm nhấm. Hắn sửng sốt, lúc này hắn nín thở rồi mà vẫn trúng độc sao? Một thôn nữ làm sao lại có khả năng làm thế, xem ra hắn đã đánh giá thấp cô rồi.
Nghĩ đến việc mình bị một cô bé nông dân hạ, người đàn ông sôi lên tức giận. Hắn kìm chế cơn đau, giơ kiếm lên muốn chem Xuân Phong…
Thời khắc quan trọng, Thái Điệp thoát khỏi vòng bảo vệ của đại ca, nhảy lên ôm lấy Xuân Phong, chuẩn bị dùng cơ thể mình bảo vệ Xuân Phong.
“Thái Điệp!”
“Nhị tỷ!”
Xuân Sinh và Thái Thư cùng lúc hét lên. Xuân Phong vẫn đang bất ngờ, chỉ biết trừng mắt nhìn lưỡi kiếm dần lại gần, Thái Điệp thì nhắm mắt lại chờ đợi cái chớt. Nhưng mãi một lúc lâu sau, cô không hề cảm nhận được cơn đau nào, mà chỉ nghe thấy “keng” một tiếng. Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy một người đẹp trai, khí chất cuồn cuộn. Cùng lúc đó, Xuân Sinh hưng phấn hét to: “Mặc ca, anh đến rồi. May quá anh đến kịp. Nhị tỷ, tỷ nhìn kìa, là Mặc ca.” Xuân Sinh hào hứng kéo kéo tay Xuân Phong, lúc này cô mới nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cô bỗng bị người phía trước kéo lại, kiểm tra liên tục: “Ngươi có sao không? Có bị thương không?”
Đầu cô quay cuồng vì bị Bách Lý Mặc Thần xoay mấy vòng, cô bối rối thu tay lại: “ Được rồi, ngươi quay nữa ta ngất luôn bây giờ, không phải ngươi nhìn thấy hết rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-99.html.]
Thủ lĩnh áo đen vừa rồi đã bị Bách Lý Mặc Thần đánh bay vào tường, ngất đi. Đám người còn lại cũng bị đánh lăn lóc trê đất. Xuân Phong nhìn tình hình, sau đó hỏi Bách Lý Mặc Thần: “Sao ngươi lại ở đây?” Xuân Phong tò mò sao họ lại có thể xuất hiện kịp thời như vậy. Khoảnh khắc hắn xuất hiện, trong lòng cô loé lên một cảm xúc lạ, nhưng cô không thể gọi tên.
Bách Lý Mặc Thần nghe Xuân Phong hỏi nhưng cũng chưa vội trả lời. Thay vào đó, hắn phân phó thủ hạ xử lý hậu quả, gọi người đến xử lý đồ dùng bị hỏng trong phòng.
Khi thấy em gái bình yên vô sự, Dương Thái Thư không cầm cự được nữa, trực tiếp ngã xuống, hôn mê. Thái Điệp sợ hãi vội chạy đến đỡ hắn dậy, muốn nhờ Xuân Phong xem, nhưng vẫn e ngại khí chất của Bách Lý Mặc Thần, không dám lên tiếng.
Xuân Phong thấy Dương Thái Thư hôn mê, không nói với Bách Lý Mặc Thần nữa, bước tới xem thương thế cho Dương Thái Thư.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bách Lý Mặc Thần cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ gật đầu với Dương Thái Điệp: “Hồi nãy ngươi làm rất tốt.” Tất nhiên là hắn đang nói đến việc cô mạo hiểm tính mạng của mình để cứu Xuân Phong.
Sau đó, hắn ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện với Xuân Sinh.
Thái Điệp không rõ tình hình, chỉ vừa băng bó vết thương cho đại ca, vừa len lén nhìn về phía Xuân Sinh.
Dương Thái Thư bị thương, mất rất nhiều máo, chắc phải thêm vài ngày mới tỉnh lại.
Thu dọn xong mọi thứ, Xuân Phong mới nghĩ đến, bọn áo đen đã điều tra ra được đến đây, vậy không phải mẹ và đại tỷ đi chợ cũng đang gặp nguy hiểm sao? Dường như biết Xuân Phong đang nghĩ gì, Bách Lý Mặc Thần trầm ổn nói: “Đừng lo lắng, ta đã phái người đi bảo vệ mẹ và đại tỷ ngươi rồi, họ sẽ không sao đâu.”
“Ừ.” Xuân Phong nói bằng giọng mũi, ánh mắt nhìn Bách Lý Mặc Thần có chút kỳ lạ.
Bách Lý Mặc Thần buông chén trà trong tay xuống, nhướng mày, ý bảo “ta biết ngươi đang nghĩ gì mà.”
“Giờ ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đến đây làm gì.” Xuân Phong gật đầu, bình tĩnh hỏi.
Bách Lý Mặc Thần khẽ mỉm cười, nhìn người trước mặt, trong lòng lại có chút hưng phấn muốn trêu ghẹo: “Là sao? Ta rảnh rỗi đến thăm ngươi không được sao? Ta nhớ ngươi không được à?” Bách Lý Mặc Thần tà ác cười.