Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:27:19
Lượt xem: 116
“Sao cô lại dậy rồi? Cô thấy trong người có khoẻ hơn không? Có đói không? Cơm sắp xong rồi.” Đại tỷ Xuân Vũ đang đảo thịt kh, thấy Thái Điệp xuất hiện, lo lắng hỏi.
“Ta khoẻ hơn nhiều rồi, cảm ơn tỷ tỷ đã chăm sóc ta mấy hôm nay. Xuân Phong và dì đi đâu rồi, ta không thấy họ ở nhà.” Thái Điệp đi vào, mỉm cười nhìn Xuân Vũ với vẻ biết ơn.
Qua mấy ngày trò chuyện, cô cũng biết sơ bộ tình hình trong nhà, cũng biết Xuân Phong là một cô gái có y thuật cao thâm. Tất nhiên đấy mới là ấn tượng ban đầu của cô về Xuân Phong, Xuân Phong còn nhiều khía cạnh khác mà phải sau này cô mới biết. Người đang nấu ăn là Xuân Vũ, cũng trạc tuổi cô. Còn có mẹ Xuân Phong hoà ái dễ gần, em trai Xuân Sinh thông minh đáng yêu. Đấy là cảm nhận của Thái Điệp về người nhà Xuân Phong.
“À, Xuân Phong và mẹ ra đồng hái rau rồi. Mấy hôm nữa là đến giao thừa, mọi người đi hái rau bán, cũng mua thêm ít đồ Tết. Xuân Sinh thì đang luyện viết thư pháp cùng đại ca ngươi trong phòng đó.” Xuân Vũ vừa xúc thịt ra đĩa, với giải thích cho Thái Điệp.
“Ồ, rau quả mùa này cũng khó trồng, cũng ít loại nữa. Liệu trồng bán có đủ tiêu Tết không?” Thái Điệp tò mò, nhặt củi châm cho Xuân Vũ, động tác có chút trúc trắc.
“Chuyện này, lúc nào ngươi ra ngoài đi dạo chút sẽ biết.” Xuân Vũ mỉm cười, đổ rau vào nồi, lập tức tiếng xèo xèo phát ra.
Hai mẹ con Xuân Phong về đến nhà đúng lúc bữa cơm trưa vừa sẵn sàng.
“Mẹ, Xuân Phong, mọi người mới về à, vào ăn cơm thôi.” Xuân Vũ đặt đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, gọi to.
Mẹ Xuân Phong giũ tuyết trên người, thả giỏ ra xuống, Thái Điệp liền bưng lên cho bà một chậu nước nóng.
“Đại nương, người rửa tay đi. Ngoài trời lạnh lắm, người rửa tay cho ấm.” Thái Điệp nhẹ nhàng nói, giọng điệu ân cần, kết hợp với nét mặt xinh đẹp, chắc chắn là một cô gái lễ phép, đáng yêu. Mẹ Xuân Phong lại càng thêm yêu quý cô bé dịu dàng này.
“Cô bé này, sao mà khách sáo vậy. Thân thể con còn chưa khoẻ hắn, không lo nghỉ ngơi đi, còn làm thế này.” Mẹ Xuân Phong lịch sự nhận lấy chậu nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-98.html.]
“Nếu không phải mọi người thu nhận anh em bọn con, Xuân Phong còn trị thương giúp đại ca, thì e là huynh muội con không còn sống nữa, lấy chậu nước ấm cho người đã là gì. Con cũng không còn cha mẹ nữa, từ nay về sau con sẽ đối đãi với người như mẹ ruột.” Thái Điệp nói xong, quỳ xuống với mẹ Xuân Phong, đôi mắt đỏ hoe. Những gì cô nói hoàn toàn là sự thật, cô chỉ còn đại ca là người nhà, nương tựa vào nhau mà sống. Xuân Phong bất chấp lời dị nghị của người ngoài, sẵn sàng cứu 2 huynh muội cô, sự cảm kích trong lòng cô không thể diễn tả trong 1 2 câu nói được. Cô cũng cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp ở đây, càng yêu quý người mẹ hiền lành này. Loại tình cảm mẹ con ấm áp này là thứ mà Dương Thái Điệp cô không bao giờ có được, nên cô nói hết những tâm tư của mình ra.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Đúng là một đứa trẻ đáng thương. Cái gì mà báo đáp với không báo đáp chứ. Đại nương cũng không phải là người thấy c.h.ế.t mà không cứu. Mau đứng lên đi, ăn nhanh, đồ ăn nguội lại mất ngon.” Mẹ Xuân Phong thở dài, đỡ Thái Điệp dậy.
“Thôi được rồi, nhanh ăn đi, ta đi gọi Xuân Sinh và Thái Thư.” Xuân Phong ở phía sau cũng mỉm cười. Cô cũng không mong đợi bọn họ báo đáp gì, chỉ cần bọn họ biết cảm kích người đã giúp họ là được. Khi đến phòng Dương Thái Thư, Xuân Phong thấy Xuân Sinh vẫn đang cặm cụi viết, Dương Thái Thư lặng lẽ quan sát, đôi lúc sẽ chỉ cho Xuân Sinh những chỗ sai.
“Đến giờ ăn rồi, ăn xong rồi viết tiếp. Dương huynh, huynh đi được không?” Xuân Phong gõ cửa, nói với 2 người trong phòng.
“Ừm, ta có thể đi lại được rồi, nhưng không đi được xa.” Dương Thái Thư lịch sự đáp lại.
“Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài dùng bữa nhé, coi như bữa tất niên.” Xuân Phong nghe Thái Thư nói, đề nghị.
“Được, vậy chúng ta cùng nhau ăn.” Dương Thái Thư vẫn giữ thái độ lịch sự, ôn hoà. Có thể thấy hắn là người có học thức, cách cư xử đứng đắn và lịch sự.
“Nào, Xuân Sinh, đến giúp Dương đại ca mặc cái này vào.” Nói xong, Xuân Phong đưa chiếc áo khoác bông cho hắn. Cử chỉ nhỏ này cũng khiến Dương Thái Thư cảm động, ấm áp như đang được người nhà chăm sóc. Mắt hắn chợt ẩm ướt, hắn dựa vào Xuân Sinh, bước ra khỏi cửa. Từ giờ hắn phải thật mạnh mẽ, thù diệt tộc vẫn đang đợi hắn báo, muội muội vẫn cần hắn bảo vệ. Khi đến bàn ăn, mọi người đều nhiệt tình, huynh muội nhà họ Dương dần dần cảm thấy lòng ấm áp.
×××
Ngày 27 tháng chạp, phần lớn ra củ trong thôn đều đã được bán hết, chuyển đến tửu lâu nhà họ Trần. Mặc dù trận tuyết lớn trước đó đã phá huỷ không ít nhà kính, nhưng những cái còn lại cũng đủ cho họ sống một năm mới sung túc, thoải mái hơn nhiềuu lần. Thế là khi nhận được tiền, dân làng nô nức xuống trấn mua sắm như thể đã hẹn nhau từ trước. Xuân Phong giao việc mua sắm cho mẹ và đại tỷ, vì trong nhà vẫn còn 2 người ốm cần trông nom. Những năm trước, tuyết không rơi nhiều như năm nay, cũng không có nhiều rau để thu hoạch nên người xuống trấn cũng ít hơn nhiều. Năm nay gần như cả thôn đều xuống trấn trở về, lại tạo nên khung cảnh vui vẻ, sinh động.
Trong lúc Xuân Phong và mọi người đang sưởi ấm bên đống lửa, một nhóm người mặc áo đen nhẹ nhàng trèo tường nhảy vào nhà cô. Thính lực của Xuân Phong rất tốt, cô nhận ra, cảnh giác, giơ tay báo cho mọi người im lặng. Hành động này khiến Dương Thái Thụ cảnh giác, vểnh tai lên nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Người bên ngoài tuy không gây ra động tĩnh gì lớn, nhưng Xuân Phong vẫn nghe thấy tiếng chân sột soạt bước trên tuyết. Dương Thái Thư cẩn thận nghe ngóng, bỗng sửng sốt, bọn người kia vẫn đang truy đuổi hắn. Hắn lập tức đứng dậy, bất chấp vết thương chưa lành, căng thẳng nhìn vào cánh cửa phòng.