Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:27:05
Lượt xem: 141
Xuân Phong khử trùng cẩn thận dụng cụ và tay mình. Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, cô dùng ngân châm làm tê liệt cảm giác vùng quanh vết thương. Cô bắt đầu mạnh tay xử lý những phần đã bị hư thối, sau đó rắc lên bột thuốc trị thương màu vàng đặc biệt, rồi nhanh tay băng bó. Vẻ mặt cô nghiêm túc, thận trọng, trong mắt cô, hắn đơn giản chỉ là một bệnh nhân, không có chút phân biệt giới tính nào. Sau khi thu xếp xong mọi việc, Xuân Phong bình tĩnh thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Cô phân phó Xuân Sinh đút thuốc cô đã sắc cho người đàn ông, đồng thời lau người cho hắn để giảm sốt. Xuân Sinh cũng chỉ là một đưa bé 8 tuổi, chưa đút cho người khác bao giờ, cũng mới chỉ lau người cho chính mình thôi vì vậy người nằm trên giường bị tra tấn cho đến lúc trên mặt vương vãi đầy thuốc. Sau khi đút thuốc cho hắn, Xuân Sinh bắt đầu lau lòng bàn tay, ngực, nách, cổ cho người hắn.
“Ầy, sao lau người cho huynh còn mệt hơn cả làm cho Mặc ca vậy, mệt c.h.ế.t ta rồi.” Vết thương của Bách Lý Mặc Thần nhìn thì nghiêm trọng, nhưng ít ra hắn vẫn tỉnh táo, đút thuốc cho vẫn biết mà nuốt xuống, không bị sốt, vì vậy cũng dễ chăm sóc hơn. Xuân Sinh ngồi xuống ghế, bắt đầu lẩm bẩm. Khỏi phải nói, những lời này là cậu học được từ Xuân Phong.
Xuân Phong ở đây vẫn đang bận rộn cứu người và bán rau. Bên kia, Bách Lý Mặc Thần biết Xuân Phong lại cứu một người, hơn nữa hắn lại bị thương ở lưng, thì nắm chặt nắm đấm. Sau khi biết người đó do Xuân Sinh chăm sóc, hắn mới bình tĩnh lại chút. Bách Lý Mặc Thần bắt đầu thấy bản thân có chút kỳ lạ. Hắn khó hiểu. Chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy, sao hắn lại có thái độ khác lạ với cô gái này? Gần đây, bất kỳ điều nhỏ nhặt nào về cô cũng có thế làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Nụ cười xinh đẹp à cái đầu xù đáng yêu của cô luôn xuất hiện trong đầu hắn.
“Ơ, ta đang nghĩ gì vậy?” Bách Lý Mặc Thần lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn vào văn kiện trên bàn.
Sau hai ngày, chân tay người phụ nữ đã cứ động được, nhưng cô vẫn rất yếu, chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường. Người đàn ông sốt cao suốt đêm, nhưng dưới sự chăm sóc chu đáo của Xuân Sinh, cơn sốt cũng đã lui đi, hắn tỉnh dậy vào đêm thứ 2. Xuân Sinh thấy người đàn ông đã tỉnh, nghĩ hắn sốt lâu quá sẽ khát nước nên rót cho hắn cốc nước rồi đi gọi Xuân Phong.
“Nhị tỷ, ca ca tỉnh rồi, tỷ đi xem xem.” Xuân Sinh lần này hiển nhiên đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn hoảng loạn như lúc chăm sóc Bách Lý Mặc Thần nữa.
“Ừ, ta đi xem xem. Đệ đi lấy cho hắn bát cháo đi.” Xuân Phong buông đồ trong tay xuống, đi về phía phòng khách.
“Ngươi tỉnh rồi, ngươi thấy thế nào, đưa tay ta xem.” Xuân Phong nói như một y tá ở thế kỷ 21. Người nằm trên giường mở to mắt, ý thức có chút mơ hồ. Hắn nhìn xung quanh, mất một lúc mới lấy lại được tinh thần.
Hắn cảm nhận được vết thương đã được xử lý, chậm rãi hỏi: “Là cô nương cứu ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-97.html.]
“Đúng vậy!” Xuân Phong trả lời.
Người đàn ông khẽ cau mày, rồi như nhớ ra điều gì: “Cảm ơn cô nương đã cứu mạng. Xin lỗi, cho ta hỏi, cô nương có thấy cô gái nào trông hao hao giống ta không? Khoảng 13, 14 tuổi?” Hắn ngập ngừng nói.
Xuân Phong thả tay đang bắt mạch ra, nhìn người đàn ông trên giường đã có chút huyết sắc, gật đầu.
“Ngươi đang nói về Thái Điệp đúng không? Cô ấy ở phòng bên. Trước đó cô ấy bị tê cóng chân tay, nhưng không sao, đang bình phục dần rồi, không nghiêm trọng đâu.” Xuân Phong ngắn gọn nói về tình trạng của Thái Điệp để hắn có thể yên tâm dưỡng thương.
“Thật sao? May quá. May mà Thái Điệp không sao. Đa tạ cô nương đã cứu giúp, dù có phải hi sinh mạng sống này, ta cũng sẽ trả ơn cho cô nương.” Muội muội là ngươi thân duy nhất còn lại của hắn, may là cô ấy vẫn an toàn, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của hắn cũng được đặt xuống. Hắn vốn tưởng lần này hắn sẽ chớt ở đây, nhưng hoá ra ông trời vẫn cho hắn cơ hội sống tiếp. Nếu không có cô nương này, e là huynh muội bọn họ đã chớt rồi.
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện trả ơn thì đợi bình phục xong rồi nói. Mấy ngày tới đây ngươi cố gắng nằm yên dưỡng thương nhé. Vết thương của ngươi bị nhiễm trùng, lại thêm chế độ ăn uống không tốt nên hiện tại cơ thể rất yếu. Nếu không chăm sóc tốt cho bản thân, về sau dễ để lại di chứng.” Xuân Phong không hề quan tâm đến chuyện báo ân, mà chỉ bình tĩnh nói với hắn tình hình sức khoẻ và cách điều dưỡng cơ thể. Dương Thái Thư cũng cảm nhận được cơ thể, lặng lẽ gật đầu, nhắm mắt lại. Chỉ mới nói vài câu thôi mà hắn đã thấy như bị rút hết sức lực.
Xuân Phong liếc hắn một cái, đứng dậy, thấy Xuân Sinh đã bưng cháo đến cửa, liền tránh ra để cậu bưng vào đút cho người kia.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Thì ra 2 anh em họ Dương, một người tên là Dương Thái Điệp, năm nay 14 tuổi, người kia là Dương Thái Thư, 16 tuổi. 2 người đến từ Vĩnh Thành ở phía Nam, bị truy đuổi đến tận đây, cuối cùng Dương Thái Thư bị thương nặng. Để tránh bị nhận ra, 2 người hoá trang thành ăn mày, tìm mọi cách bỏ trốn, đến mức màn trời chiếu đất, cơm không có mà ăn. Dù vậy, 2 người vẫn không thoát được sự truy lùng của đám người hung ác. Vết thương đáng sợ của Dương Thái Thư chính là từ trong trận đụng độ với chúng 5 ngày trước. Họ chạy được đến biên giới Vân huyện, trốn trong ngôi chùa đổ, cũng may trận tuyết lớn đã xoá đi dấu vết của họ, sau đó họ may mắn gặp được đoàn của Xuân Phong, từ đó được cứu về đây. Còn vè lý do bị truy lùng, hai người nhất trí không tiết lộ. Họ không nói, Xuân Phong cũng không hỏi nhiều. Sau khi họ rời đi, cô cũng không mong gì họ có thể báo đáp lại cô, nhìn tình hình của họ, bảo vệ bản thân còn khó.
×××
Hai ngày sau, Dương Thái Điệp thấy mình được bao bọc như một đứa trẻ, cảm thấy ngứa ngáy chân tay, nên quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Giãn gân cốt một chút, cô thấy sức khoẻ đã ổn hơn nhiều, mở cửa bước ra khỏi sân. Bên ngoài vẫn trắng xoá, nhưng tuyết không rơi dày nữa, lớp tuyết đọng trên đất cũng đang dần dần tan ra. Sau khi quan sát kỹ sân nhà, cô có thể thấy đây là một gia đình có cuộc sống khá ổn. Thái Điệp nhìn quanh nhưng không thấy ai, liền cất bước về phía nhà bếp. Mới bước vào cửa, một trận mùi thơm nức mũi đã bay ra.