Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:27:54
Lượt xem: 141
“Nhớ ta? Haha, hay là nhớ thuốc của ta?” Xuân Phong không để ý đến sự ngả ngớn của hắn, đưa tay nắm lấy cổ tay hắn.
“Ừm, vẫn thế. Vẫn chỉ có thể dặn ngươi nhanh chóng tìm ra thuốc giải. Mặc dù đã bị áp chế, không cảm giác được chúng, nhưng chúng có thể âm thầm tổn hại ngũ tạng của ngươi.” Xuân Phong thả tay hắn ra, nghiêm túc nói.
Thấy vậy, Bách Lý Mặc Thần cũng không nói đùa nữa, khôi phục thần sắc lạnh lùng: “Lần này ta tới vì 2 người này.” Hắn nhìn về phía huynh muội Dương Thái Thư.
“Bọn họ?” Xuân Phong có chút bối rối.
“Ừ, bọn họ là con của thái thú Ung Thành. Họ phát hiện ra Xương Bình Vương bí mật nổi loạn nên bị truy sát. Cả nhà họ đã bị g.i.ế.c hại, chỉ còn lại 2 huynh muội. Trước khi chết, thái thú đã giao bằng chứng phản loạn của Xương Bình Vương cho con trai, sau đó liều mạng bảo vệ con ra khỏi thành, sau đó…”
Bách Lý Mặc Thần kể lại hết cho Xuân Phong, không chút dè dặt. Hoá ra, vào ngày Xuân Phong cứu được huynh muội này, những ám vệ Bách Lý Mặc Thần gài bên người Xuân Phong đã quay về kinh thành báo cáo. Kể từ khi Trần thiếu gia xuất hiện, mỗi khi có người lạ tiếp xúc với Xuân Phong, mật vệ sẽ lập tức báo về cho hắn. Vốn dĩ Bách Lý Mặc Thần không biết về cuộc nổi loạn của Xương Bình Vương, chỉ nghe tin Xương Bình Vương chiêu mộ thêm quân. Chỉ khi mật vệ về báo cáo, hắn điều tra thân phận của 2 người này mới phát hiện ra hắn thực sự muốn phản loạn. không thể không nói Xuân Phong chính là quý nhân của hắn, trước đó đã cứu mạng hắn, giờ lại cứu 2 người khác, cũng thành ra giúp hắn rất nhiều. Trong triều, Diêu Vương Bách Lý Mặc Thần và Xương Bình Vương Lưu Cử là 2 người không đội trời chung. Xương Bình Vương là một vị vương gia không thuộc hoàng tộc. Ông nội của hắn là một vị tướng đã cùng với tiên hoàng khai quốc. Do vị tướng quân này lập được nhiều công trạng, lại còn có công hộ giá, nên tiên hoàng phong hắn làm Vương, cấp đất, ngôi Vương được cha truyền con nối, và cũng được nắm trong tay một phần binh quyền. Vốn dĩ Xương Bình Vương đời đầu và đời thứ 2 cũng là những tướng quân trung thành, nhưng ở thế hệ thứ 3, họ bắt đầu có chút tham lam. Vì vậy, Bách Lý Mặc Thần đã đặc biệt chú ý đến người này. Ngược lại, Xương Bình Vương cũng ngứa mắt với Bách Lý Mặc Thần, trên triều, chỉ cần có cơ hội, 2 người sẽ đấu đá nhau không ngừng.
Nói xong, Bách Lý Mặc Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ thực ta vẫn để lại người bảo vệ ngươi, hôm nay là ta đến muộn.” Bách Lý Mặc Thần nói vậy là để Xuân Phong biết dù sau này có chuyện gì thì cô cũng có thể nhờ cậy vào ahứn, hắn sẽ luôn luôn có mặt.
Nhưng những câu này vào tai Xuân Phong, cũng không biết suy nghĩ gì, chỉ nhìn thẳng vào Bách Lý Mặc Thần. Một lúc sau, Xuân Phong mới chậm rãi nói: “Có phải lần bị cướp là do người của ngươi ra tay không? Cả lần Chu Phúc Sinh ngất trong phòng ta nữa?”
Bách Lý Mặc Thần đơn giản gật đầu. Xuân Phong biết hắn đang bảo vệ mình, chút oán hận trong lòng cũng tiêu tan. Vốn dĩ cô nghĩ hắn cho người ở cạnh là để kiểm soát, sợ cô sẽ tiết lộ bí mật của hắn. Nhưng cô nghĩ lại, nếu không muốn cô tiết lộ bí mật thì chỉ cần đơn giản g.i.ế.c người diệt khẩu là xong, sao lại phải làm đến mức vậy.
“Vậy ngươi định mang họ đi sao?” Xuân Phong đổi chủ đề, không muốn nhắc đến chuyện mật vệ nữa.
“Hắn còn có thể kiên trì không?” Bách Lý Mặc Thần thở dài, hỏi.
“Có chút khó khăn đấy. Trước đó hắn vừa bị trọng thương, giờ lại thêm nữa, chỉ sợ… Chờ thêm một đêm nữa xem thế nào.” Xuân Phong nói thật.
Bách Lý Mặc Thần cũng có thể nhìn ra thương thế của Dương Thái Thư không tốt chút nào, xem ra hắn cũng chỉ có thể chờ thêm một đêm xem thế nào thôi. Thật ra Bách Lý Mặc Thần không nhất thiết phải mang người đi, chỉ là hắn không muốn bọn họ ở gần Xuân Phong nữa thôi. Hắn không muốn gia đình này gặp nguy hiểm thêm nữa, cũng không muốn có người đàn ông xa lạ ở gần cô. Hắn có một loại khao khát bảo vệ và sở hữu riêng với cô. Đôi khi Bách Lý Mặc Thần cũng ngạc nhiên với những suy nghĩ này của mình, nhưng anh không thể khiến bản thân ngừng suy nghĩ hành động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-100.html.]
“Được rồi, mai nói tiếp.” Hắn nhìn vào Xuân Phong, cuối cùng dừng lại ở cổ tay cô. “Sao, ngươi không thích thứ ta tặng à?”
Xuân Phong sững sờ một chút mới nhận ra, hoá ra hắn đang nói về chiếc vòng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Thích là cứ phải đeo sao? Đồ tốt như vậy, đương nhiên là phải bảo quản cẩn thận.” lời nói của Xuân Phong là lời tận đáy lòng, cô thấy chiếc vòng quá quý giá.
Nhưng có người lại không nghĩ như vậy. Nếu như đồ tốt cần phải cất đi, vậy hắn có nên giấu co bé này đi không? Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong, ánh mắt thâm sâu. Nhưng không phải chính sự tự do, lòng can đảm của cô chính là thứ làm hắn yêu thích sao? Nếu hắn ích kỷ, nhốt cô vào cái lồng đó, chẳng phải đã đi lệch với cảm xúc ban đầu của hắn rồi sao?
Quên đi, nàng còn trẻ như vậy, cứ để nàng chơi thoải mái đi, e rằng nơi đó không phù hợp với nàng.
Xuân Phong chỉ nghĩ người này quản nhiều quá rồi, tặng đồ cho người khác rồi vẫn muốn quản cách người ta sử dụng. Nếu ngày nào đó cô túng thiếu mà bán chiếc vòng đi, không biết người này sẽ làm ầm ĩ đến mức nào, thực sự là quá ấu trĩ.
“Ừ, vậy giữ cho cẩn thận.” Bách Lý Mặc Thần bình tĩnh nói.
Xuân Phong thầm chửi trong lòng: “nói nhảm, đồ tốt như vậy tất nhiên phải giữ cẩn thận.”. Nhưng cô vẫn thản nhiên hỏi hắn: “Vậy tối nay ngươi ở lại Thanh Thuỷ trấn sao?”
“Ừ, ngày mai sẽ quay về Kinh thành.” Bách Lý Mặc Thần trả lời, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Ừ, cảm ơn ngươi rất nhiều vì chuyện ngày hôm nay.” Xuân Phong nói, không hiểu sao tự nhiên có chút cảm giác mất mát trong lòng.
“Thật sao, vậy ngươi muốn cảm ơn ta thế nào?” Bách Lý Mặc Thần có chút hứng thú nhìn cô, ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng ở bộ n.g.ự.c có chút nhô lên của cô.
Xuân Phong bị hắn nhìn chằm chằm đến mức dựng cả lông tơ, đang định nói gì đó, đã thấy người kia nở nụ cười rạng rỡ bay đi, chỉ để lại một câu: “Lời cảm ơn của ngươi, để lần sau ta sẽ quay lại lấy.”
Xuân Phong đứng ngẩn ngơ một lúc mới sực tỉnh lại, hét lên về phía Bách Lý Mặc Thần vừa rời đi: “Bách Lý Mặc Thần đồ khốn kiếp nhà ngươi. Ta đã cứu mạng ngươi đó. Ngươi còn dám trêu chọc ta đúng không? Biết thế từ đầu ta độc c.h.ế.t ngươi.” Hét lên xong cô mới thấy hả giận. Mật vệ đứng trong bóng tối, bịt tai lại khi nghe thấy lời mắng chửi của Xuân Phong. Nếu chủ tử biết cô gái này mắng mình như vậy mà hắn không làm gì, e là hắn sẽ bị chủ tử lăng trì! Nhưng xem ra người này không phải là người mà hắn có thể động vào.