Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:25:55
Lượt xem: 107
Vì vậy, Xuân Phong lấy quyển sách địa lý hôm trước đã mua ở huyện lị, bỏ cả bữa sáng, ngồi chăm chú đọc. Thì ra, nhà của Xuân Phong toạ lạc tại Thiên An quốc, đây là triều đại không có trong lịch sử kiếp trước của cô. Cô đoán rằng chỗ này không thuộc hệ không gian với thế giới cô từng sống, vì thế quỹ đạo lịch sử cũng không giống nhau, tuy nhiên quá trình tiến hoá của con người lại tương tự.
Thiên An quốc nằm ở giữa lục địa Khải Châu với những ngọn núi ở phía tây nam. Giáp với Thiên An quốc ở hướng này là Mặc Lan quốc, hai nước ngăn cách với nhau bởi ngọn núi Song Long Hội. Sở dĩ ngọn núi này có cái tên như vậy, là bởi vì dãy núi này rất kỳ lạ: một bên thì toàn cây cổ thụ một mảnh sinh cơ dạt dào, một bên lại là sa mạc, núi hoang, không một ngon cỏ. Nơi cao nhất của ngọn núi như một nhát cắt, hoàn hảo tách biệt 2 loại địa hình. Ngọn núi cũng uốn lượn, giống như hai con cự long đang quấn lấy nhau, nên mới được gọi là Song Long Hội. Chưa ai có thể xuyên qua ngọn núi này, vì khu rừng rậm đầy thứ cạm bẫy, chướng khí c.h.ế.t người, đủ loại đầm lầy, chất độc, còn bên kia sườn núi là sa mạc luôn luôn tiềm ẩn bão cát và cát lún. Giữa 2 quốc gia chỉ có 1 con đường thông thương duy nhất, được gọi là hẻm núi Kim Cốc. Mọi việc liên hệ giữa 2 quốc gia đều chỉ được thực hiện qua hẻm núi này. Còn về chiến tranh, giữa 2 nước này hầu như không tồn tại nguy cơ dó. Thiên An quốc là nơi có đất đai màu mỡ, hiển nhiên không cần sa mạc nguy hiểm này. Mặc Lan quốc lại không đủ người và vật tư để phát động chiến tranh. Vì vậy, hẻm núi Kim Cốc trước giờ luôn yên bình, chỉ có một ít binh lính canh giữ tại đây.
Ở phía Tây Bắc của Thiên An quốc là một vùng đồng cỏ tươi tốt, màu mỡ rộng lớn, cũng là nơi sinh sống của người Hung Nô. Họ sống du mục trên thảo nguyên, rất giỏi cưỡi ngựa, b.ắ.n cung. Do có đồng cỏ trù phú, nên ngựa chiến của người Hung Nô rất cứng cáp, sức chiến đấu mạnh mẽ, hơn nữa thịt bò và thịt cừu của họ cũng rất ngon. Người Hung Nô không thể ăn hết các loại thịt này, lại không thể trồng trọt quy mô rộng trên thảo nguyên, vì vậy, hàng năm, người Hung Nô đều tặng ngựa chiến, thịt bò và thịt cừu cho Thiên An quốc để đổi lấy lương thực.
Phía đông bắc là Liêu Đông quốc, khí hậu ở đây rất lạnh. Ở đây, mùa hè có thể trồng một số loại cây ngắn ngày, phần lớn thời gian vẫn là mùa đông, người dân sẽ sống bằng nghề săn bắn.
Phía Nam là Nam Thần quốc, là nơi có khí hậu giống như rừng mưa nhiệt đới ở thế giới hiện đaij, đây là một quốc gia bí ẩn, cổ xưa, hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, làm cho người ta có cảm giác không thể nắm bắt được.
Thiên An quốc giáp biển đông, phần lớn đất đai bằng phẳng và màu mỡ, có sản lượng lương thực tốt nhất và cũng có tiềm lực kinh tế tốt nhất trong các nước. Đây cũng chính là kho báu mà các nước khác đều đang thèm thuồng. Tuy nhiên, Thiên An quốc vẫn đang yên bình, họ có Chiến thần Diêu Vương, bảo vệ. Năm 14 tuổi, hắn lãnh đạo 15 vạn quân, đánh lui quân Hung Nô hung hãn. Năm 15 tuổi, hắn dẹp yên cuộc nổi loạn của Định Nam Vương. Từ đó, hắn trở thành bất khả chiến bại, được người dân Thiên An quốc mệnh danh là Chiến thần. Nhờ có hắn, mặc dù các nước khác đều thèm muốn Thiên An quốc, nhưng không ai dám xâm phạm, vì vậy, người dân Thiên An quốc mới được yên ổn. Noi Xuân Phong sống là một nơi nằm ở phía Tây Bắc, nhưng vẫn còn cách biên giới với Hung Nô khá xa, có thể coi là điểm ở giữa Kinh thành của Thiên An quốc và biên giới với Hung Nô. Núi Phượng Đầu là một trong những dãy núi lớn ở đây. Vì vậy, chỗ của Xuân Phong tương đối gần với Mặc Lan quốc và tộc Hung Nô, chỉ có Nam Thần quốc là tương đối xa. Sau khi có cái nhìn sơ bộ, cô đã có kế hoạch riêng cho mình. Cả Mặc Lan quốc và Hung Nô đều có thể được liệt vào danh sách xuất khẩu. Xuân Phong dám chắc là nếu vào được 2 thị trường này, cơ hội kinh doanh của cô cực kỳ lớn. Vì vậy, bây giờ vấn đề qun trọng nhất là mở rộng quy mô trồng trọt, tăng sản lượng để cung cấp cho 2 đất nước này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-92.html.]
******
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Chớp mắt đã đến giữa tháng 11, mỗi sáng thức dậy cô đã có thể thấy một lớp băng mỏng trên đám cỏ héo khô trước cửa. Thỉnh thoảng, khi một cơn gió thổi qua, mọi người không khỏi rụt cổ vào trong lớp áo bông dày cộm, khi nói chuyện còn có thể thấy những làn khói trắng bay ra. Lạnh thật đấy! Cái lạnh năm nay còn khủng khiếp hơn năm ngoái. Nhưng Xuân Phong vẫn giữ thói quen dậy sớm, tập thể dục trong sân, chạy vài vòng quanh làng rồi mới trở về làm bữa sáng cho mọi người. Sau khi đưa Xuân Sinh đến xe bò của lão Vương, cô sẽ quay về kiểm tra nhà kính, xem nhiệt độ và tốc độ phát triển của cây. Sau khi kiểm tra xong nhà kính của mình, Xuân Phong đi kiểm tra một loạt cho thôn dân, hầu hết đều ổn. Nông dân đều sống bằng trồng trọt, họ chăm sóc cây ngoài đồng kỹ càng như chăm trẻ con và người già vậy. Vì vậy, khi thấy Xuân Phong chăm chỉ thăm đồng, họ cũng học theo, hàng ngày đều ra đồng xem, sợ có chuyện gì xảy ra. Sự yên bình này làm cho Xuân Phong đã nghĩ đến việc mở rộng “sự nghiệp” của mình. Đêm đó, Xuân Phong vẫn đang vui vẻ lên kế hoạch cho việc mở rộng quy mô làm ăn, nhưng sự yên bình đã làm cô mất cảnh giác…
Đêm đó, một trận tuyết lớn rơi xuống, bao phủ vạn vật. Đợt tuyết này còn kinh khủng hơn cả năm ngoái. Buổi sáng, Xuân Phong mới mở cửa ra đã thấy cả một khung cảnh trắng xoá, tuyết trên mặt đất dày đến cả nửa mét. Tuyết dày thế này quả thực là trăm năm hiếm gặp, nhưng Xuân Phong lại xui xẻo gặp phải. Cây kim ngân ở dàn hoa đã rụng hết lá, chỉ còn lại dây khô, thế mà lúc này cũng đang oằn sang một bên do sức nặng của tuyết, tưởng như sắp đứt. Xuân Phong thấy vậy, trong lòng bất an. Đến cả giàn hoa héo trong nhà còn thế này, không biết ngoài ruộng đã thảm đến mức nào. Nghĩ vậy, cô nhanh chóng mặc áo khoác bông vào, cầm cái xêu lên, chạy ra đồng, không kịp nói với người nhà một câu.
Đến nơi, không ngoài dự đoán, hầu hết các nhà kính đều bị đè bẹp hoặc thủng lỗ chỗ, một số cái còn đổ hẳn xuống. Xuân Phong đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì được. Vốn dĩ cô muốn giúp mọi người kiếm thêm chút đỉnh vào mùa đông, nhưng…
Xuân Phong không bi quan, cô biết điều quan trọng bây giờ là tìm cách giảm thiểu thiệt hại. Ban đầu, do thời gian và nhân lực có hạn, khoảng 60% nhà kính trong làng được dựng bằng trúc, chỉ một ít được làm bằng khung gỗ.