Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:25:32
Lượt xem: 155
"Đến đây, đưa tay ra!"
"..."
Bách Lý Mặc Thần trầm mặc không nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến gần Xuân Phong, duỗi cánh tay ra.
Xuân Phong trực tiếp cầm lấy cổ tay hắn, cẩn thận chẩn mạch. Một lúc sau, cô thu tay lại: “Độc tố đã tạm thời bị ức chế, ngươi vẫn uống thuốc ta đưa chứ? Tuy giờ độc tố đã bị ức chế, nhưng độc ở lâu trong cơ thể cũng sẽ ảnh hưởng, tốt nhất là nên tìm cách loại bỏ sớm. Nếu không, đến lúc giải được độc rồi thì nội tạng cũng không được khoẻ mạnh nữa.”
“Ừ, may có thuốc của ngươi, độc của ta mới được trấn áp như vậy. Còn việc giải độc, có thời cơ sẽ thực hiện ngay.”Bách Lý Mặc Thần thu hồi cánh tay, thản nhiên nói, giống như không phải đang nói về chuyện của hắn.
“Ừ, nếu không có thần y của ngươi ở bên hỗ trợ, chỉ sợ là loại thuốc ta đưa cho ngươi cũng không có được hiệu quả tốt thế này.” Xuân Phong hiểu rõ tác dụng từ thuốc của mình có thể đến mức nào.
Bách Lý Mặc Thần nghe vậy, cười tươi. Quả thực là người thông minh, không những chẩn đoán ra độc của hắn, nàng còn đoán được bên cạnh hắn có thần y giúp đỡ.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Xuân Phong, hắn đưa cho cô một chiếc hộp gấm tinh xảo: “cho ngươi này.”
“Cái gì vậy?” Xuân Phong nhìn chiếc hộp gấm tinh xảo trước mặt, nhất thời có chút bối rối.
“Quà sinh nhật của ngươi!”Bách Lý Mặc Thần nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Xuân Phong, hắn không nhận ra ánh mắt hắn nhìn Xuân Phong tràn đầy dịu dàng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong nhìn Bách Lý Mặc Thần, chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích với hoa văn cổ xưa. Đặc biệt nhất là màu sắc của chiếc vòng này. Nó có màu tím rất đặc biệt, mang theo một tia mê lực khó diễn tả thành lời. Chỉ cần nhìn qua, Xuân Phong đã biết đây là một vật phi thường có giá trị.
“Ngươi có thích không?” Bách Lý Mặc Thần nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Xuân Phong, ngồi dựa vào mép bàn, cươi tươi tắn. Khi nhìn thấy nụ cười của cô, hắn có một loại vui vẻ không giải thích được.
“Ừ, không tồi. Nhưng đừng tưởng mỗi cái này là đủ bù đắp lời hứa của ngươi với ta.”
Xuân Phong nhìn đồ vật trong hộp, cảm thấy rất thích thú. Cô biết tiền bạc đối với hắn ta không là gì, cho nên thẳng tay nhận lấy, vẫn không quên nhắc hắn không được quên lời hứa với cô.
“Đương nhiên rồi. Đây chỉ là quà sinh nhật của ngươi thôi. Chuyện ta đã hứa, ngươi cứ suy nghĩ kỹ, có thể nói với ta lúc nào cũng được.’ Bách Lý Mặc Thần nhìn vẻ mặt vui vẻ của Xuân Phong, khoé miệng cũng không thể nhịn được mà nhếch lên.
Đúng là một cô gái tham tiền, hôm nào có nên dẫn nàng ấy đến thăm bảo khố của mình không nhỉ?
“Ngươi đang làm nhà kho trên ruộng sao?” Bách Lý Mặc Thần đột nhiên hỏi. Lần trước đến đây, hắn đã để ý những nhà kho kỳ lạ đó, sau đó hắn mới biết là để trồng rau ở trong. Cô làm hắn ngạc nhiên, một cô bé nông dân sao lại có thể có y thuật cao, lại còn nghĩ ra những phương pháp gieo trồng kỳ lạ như thế? Giờ cô lại còn có quyền cước khá lợi hại, khác biệt quá lớn với những người thường, hắn nhịn không được muốn tìm hiểu hết những bí mật trong con người cô.
“Ừ, sao? Ngươi chưa thấy bao giờ đúng không? Cái đấy để trồng rau. Giờ ngươi thậm chí có thể ăn một số rau tươi trái mùa.” Xuân Phong tự hào nói về những nhà kính trồng rau của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-91.html.]
Bách Lý Mặc Thần cũng rất hợp tác, chăm chú nghe, gật đầu, đợi Xuân Phong nói xong mới nói: “Ừ, ý tưởng này không tồi, nếu phát triển trên quy mô lớn, có thể bán cho những nơi xa xôi ở phía Bắc. Ở đó đồ tươi rất hiếm.” Bách Lý Mặc Thần nghe xong, gợi ý thêm. Những người có địa vị cao luôn có cách nhìn mọi việc rộng hơn người thường.
“Đúng vậy, ý tưởng của ngươi rất hay.” Xuân Phong nghe xong, nhìn Bách Lý Mặc Thần nhưu thể phát hiện ra một châu lục mới, nhưng sau đó lập tức chán nản: “nhưng đâu có dễ như ngươi nói. Chưa nói đến việc trồng được bao nhiêu mới đủ bán, chỉ riêng vận chuyển đã là một vấn đề lớn rồi. Ta thì chỉ là một nông dân nhỏ bé.”
Thấy Xuân Phong cúi đầu, Bách Lý Mặc Thần có chút muốn sờ cái đầu xù xì của nàng mà an ủi. Nhưng bàn tay đi được nửa đường thì dừng lại, chỉ còn lời cổ vũ: “Có sức người sỏi đá cũng thành cơm, chưa thử sao ngươi biết là không làm được. Nhìn khả năng của ngươi thế này, ngươi còn sợ không làm được?”
“Ngươi nói đúng. Không thử, sao biết có làm được không.” Xuân Phong lại trở về trạng thái tràn đầy ý chí chiến đấu.
Mục tiêu làm cho cuộc sống của cả nhà ngày càng tốt hơn vẫn ở đó, sao cô lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy chứ. Cô nghĩ lại ở kiếp trước, cô từng phụ trách một vụ án hóc búa. Khi mọi thứ đi vào ngõ cụt, cô vẫn kiên trì phân loại, liên kết các vật chứng, cuối cùng cô đã phá án thành công.
“Được, ta chờ ngươi có thể phát triển mô hình này ra toàn Vân huyện. Nếu cần đối tác, có thể đến Kinh thành tìm ta.” Để cổ vũ Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần còn chủ động vạch cho Xuân Phong một con đường lùi.
“Ừ, chuyện này để sau đi, ta còn chưa biết có thể làm hay không, khi nào làm rồi tính.” Xuân Phong thành thật nói. Tuy nhiên, cô vẫn tự tin với hiểu biết và phương pháp hiện đại của mình, cô sẽ làm được.
“Thôi, muộn rồi, ta còn có việc phải làm. Rảnh rỗi sẽ lại đi tìm ngươi.” Bách Lý Mặc Thần có chút không cam lòng, nhìn ám hiệu ngoài cửa, nói.
“Ừ, lần này ngươi không đi một mình nữa đúng không? Xuân Phong hỏi.
“Ừ, lần này có mang theo người.” Bách Lý Mặc Thần nở nụ cười quyến rũ.
Xuân Phong nhìn nụ cười này, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, bần thần một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
“Yêu nghiệt này, may mà ta không có bệnh tim,” Xuân Phong nho nhỏ nói thầm. Nhưng mà cảm mất mát này là thế nào? Chả nhẽ mình lại có cảm tình với hắn?
Bách Lý Mặc Thần chia tay Xuân Phong, bay ra khỏi cửa sổ, trong lòng dâng trào cảm giác ngọt ngào. Cô bé này, có phải là có chút quan tâm đến mình không? Có vẻ là có! Bách Lý Mặc Thần nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu. Hoặc ít nhất là mật vệ ở bên cạnh thấy vậy.
Trời ơi, chủ tử cười…Thực sự là chủ tử đã cười.
Họ đã ở bên cạnh người này gần 10 năm, vẫn là lần đầu tiên thấy người này cười mê hồn đến thế. Trước đây, hắn cười chỉ cảm thấy lạnh lùng, nhưng hôm nay….
Nghĩ đến đây, mật vệ nhìn về phía nhà Xuân Phong, không nói gì.
******
Sau khi Bách Lý Mặc Thần rời đi, Xuân Phong hưng phấn, trằn trọc trên giường đến tận nửa đêm. Ngày hôm sau, cô dậy sớm. Cô rất đồng tình với ý kiến mở rộng kinh doanh của Bách Lý Mặc Thần, nhưng muốn mở rộng kinh doanh, trước tiên cô phải hiểu rõ thị trường đã!