Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:25:17
Lượt xem: 124
Lưu Hương bình thường trì trệ, nhưng hôm nay lại đặc biệt sáng suốt, ả ta suy nghĩ nhanh, nhanh chóng tìm ra mấu chốt. Người này ở Kinh thành chắc chắn là người có gia thế vững vàng. Thân thích của họ chắc là cũng có chút chức vị, nếu có thể gả vào nhà này, coi như kiếp này ả không cần lo lắng gì nữa. Ả sẽ trở thành một phu nhân giàu có, lúc đó không phải có thể đè c.h.ế.t 2 chị em nhà này rồi sao? Nghĩ thế, Lưu Hương thầm quyết định sẽ không đắc tội với vị Trần tiên sinh này. Nhìn Trần Thanh Thư ngọc thụ lâm phong, lòng ả càng thêm nhộn nhạo.
“Ta hiểu rồi, là ta không hiểu vấn đề, hy vọng Trần tiên sinh không trách. Lưu Hương muốn mời ngài một ly, coi như tạ lỗi.” Lưu Hương cười duyên dáng, nhưng ả không biết dáng vẻ này của ả còn làm Trần Thanh Thư ghê tởm hơn.
“Thôi, đã xin lỗi rồi, ta cũng không truy cứu nữa. Rượu thì miễn đi. Ngươi về bàn ăn tiếp đi, đừng làm phiền bọn ta nữa.” Trần Thanh Thư khí thế nói, đúng chất công tử thế gia.
Mặt Lưu Hương soạt cái đỏ lựng lên, ả ta chỉ biết đứng đó, sượng trân. Cuối cùng, ả chỉ có thể ngượng ngùng nuốt nước bọt, lui về chỗ.
Xuân Phong vui vẻ nhìn Lưu Hương, bình thường Trần Thanh Thư trông nhẹ nhàng như vậy, cứ nghĩ hắn sẽ dịu dàng với cả thế giới, không nghĩ lại có mặt phũ phàng thế này. Xuân Phong không hề biết là dịu dàng của hắn chỉ dành cho những người thân thiết, trong đó có gia đình Xuân Phong. Còn khi đối xử với người ngoài, hắn vẫn là một thiếu gia lạnh lùng, độc đoán.
“Mẹ, mẹ có từng nghe nói Tam thẩm có họ hàng trên trấn nhà chúng ta không?” Lưu Hương về chỗ, vẫn luôn suy nghĩ đến những lời Trần Thanh Thư nói.
“Không, mẹ chưa nghe bao giờ. Nếu có thì chắc nhà chúng đã không phải sống khổ cực như thế mấy năm nay.” Chu thị suy nghĩ rồi trả lời.
“Vậy sao Trần tiên sinh lại gọi Tam thẩm là dì nhỉ. Trần gia chuyển đến trấn từ lúc nào vậy?” Lưu Hương lại hỏi tiếp.
“Mẹ cũng không rõ, từ 5, 6 năm trước thì phải, lúc đó nhà ta còn chưa mở cửa hàng, mẹ chỉ nghe người khác nói vậy thôi.” Chu thị cẩn thận nhớ lại.
“Nếu đã chuyển đến 5, 6 năm trước, sao trước giờ chưa từng nghe mẹ Xuân Phong nói gì về họ? Mấy năm nay nhà Xuân Phong khó khăn, cũng không thấy nhờ cậy Trần gia. Chắc chắn trong này có bí mật gì.” Lưu Hương cẩn thận phân tích, tự gật gù với sự suy luận của mình.
Thấy con gái suy luận mạch lạc, Chu phu nhân không khỏi vui vẻ. Con gái mình thông minh như vậy, đã nhanh chóng phân tích ra mọi chuyện, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện. Nhưng họ nghĩ phức tạp như vậy, lại đâu có nghĩ đến mẹ Xuân Phong và Trần phu nhân chỉ là mối quan hệ bạn bè. Sân nhà Xuân Phong náo nhiệt đến tận tối. Để tránh có người lại đi nhờ xe, cũng để 2 người mẹ có thời gian nói chuyện, mẹ con Trần phu nhân quyết định ở lại qua đêm. Ăn tối xong, sắc trời dần tối, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Xuân Phong ngồi trước cửa sổ cảm nhận gió thu se lạnh, thấy hơi rượu đã tản đi bớt, cô có chút chóang váng, quyết định về giường, tắt đèn đi ngủ. vừa nhắm mắt lại, cô đã nghe thấy tiếng cửa sổ mở ra. Xuân Phong cảnh giác, nằm yên, hai tay nắm chặt, chuẩn bị hành động. Thấy người đột nhập đã đến gần, Xuân Phong bỗng nhiên quay người, vung tay đ.ấ.m thẳng vào người kia. Người đàn ông trong bóng tối bất ngờ, sửng sốt một chút, quay người lại tránh đòn. Xuân Phong thấy thế, nhanh chóng quét chân, người đó vẫn dễ dàng né chiêu. Hai người, một người mạnh mẽ ra chiêu, một người lại nhẹ nhàng né tránh, đánh qua đánh lại khoảng 15 phút, người đàn ông có vẻ không muốn chơi nữa. Hắn trực tiếp nắm lấy nắm đ.ấ.m của Xuân Phong, khiến cô không sử dụng nắm đ.ấ.m được nữa. Nhưng hắn quên mất cô vẫn còn chân. Ngay lúc cô định dùng chân phát động tấn công, hai chân của cô cũng bị kẹp chặt lại. Xuân Phong có có thể vặn vẹo cơ thể, cố gắng thoát ra.
“Không tồi nha, dạo này kỹ năng đánh đ.ấ.m có chút tiến bộ.” người nọ buông Xuân Phong ra, hơi nhếch môi, bình tĩnh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-90.html.]
Giọng nói từ tính như muốn thôi miên hai lỗ tai Xuân Phong, nhưng kể cả lỗ tai choáng váng thì đầu óc cô vẫn tỉnh táo.
“Ngươi còn sống sao, ta tưởng ngươi c.h.ế.t rồi.” Xuân Phong thản nhiên nói.
Lúc giao đấu, Xuân Phong đã thấy bóng dáng này có chút quen mắt, khi hắn mở miệng, cô đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình.
“Sao, ngươi nóng lòng muốn ta c.h.ế.t vậy sao? Vậy sao từ đầu còn cứu ta?” Bách Lý Mặc Thần ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Xuân Phong, có chút hưởng thụ, nhàn nhạt hỏi.
“Sao ngươi lại ở đây?” Xuân Phong phớt lờ câu hỏi nhàm chán của hắn, hỏi ngược lại.
“Ta có việc đi ngang qua nên ghé vào thăm ân nhân.” Bách Lý Mặc Thần vô cảm nói, nhưng trên mặt lại luôn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ồ, giải độc được rồi sao?” không biết Xuân Phong nghĩ gì, tự nhiên hỏi.
“Ngươi là đang quan tâm ta sao?” Bách Lý Mặc Thần có chút hứng thú nhìn Xuân Phong.
“Ừ, thì sao? Đại phu thì phải quan tâm người bệnh của mình chứ.” Xuân Phong thản nhiên trả lời.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nghe vậy, ánh mắt Bách Lý Mặc Thần tối sầm lại, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không đổi.
“Vậy thần y chắc hẳn phải biết độc trên người ta khó giải thế nào.”
“Thì đúng lá vô phương cứu chữa.” Xuân Phong nghĩ trong lòng, giương mắt nhìn người trước mặt. giờ đây, hắn không còn bộ dạng suy yếu khi bị thương nữa, cả người tràn đầy năng lượng. Đây là lần đầu tiên Xuân Phong ở một mình với hắn, không thể không nói, tên này khá cao ráo, đẹp trai. Với đôi chân thon dài, lại thẳng, vòng eo săn chắc, khuôn mặt hoàn hảo, hắn hoàn toàn xứng đáng với chức danh “Nam thần”. Xuân Phong lại nhìn lại chiều cao của mình. Sau thời gian bồi bổ, cô cũng chỉ cao khoảng 1 mét 6, nhìn thêm cặp bánh bao trước ngực, cô có thể kết luận dáng người này cũng chỉ ở mức bình thường thôi, cũng may là khuôn mặt này khá xinh đẹp. Ơ, sao cô lại phải so sánh nhan sắc của mình với một người đàn ông xa lạ chứ.
“Phi Phi Phi”, Xuân Phong rũ bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, nhìn Bách Lý Mặc Thần.