Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:25:02
Lượt xem: 119
Sân nhà Xuân Phong đông đúc, náo nhiệt, mãi cho đến gần giờ ăn, Xuân Phong mới rảnh rỗi một chút. Như thường lệ, trưởng thôn, Lưu đại gia, anh em Trần gia và nhà Xuân Phong ngồi cùng nhau, còn những người còn lại ngồi bàn khác.
“Nào, Xuân Phong, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, nâng ly lên!” Trần Lam Lam cầm rượu lên nói với Xuân Phong. Trông cô như một người thanh niên tự do, phóng khoáng.
Nhưng tính cách này lại rất hợp với Xuân Phong. Xuân Phong cũng đứng dậy, mạnh mẽ nói: “Nào mọi người, chúng ta cạn ly!”, nói xong, cô ngửa cổ uống cạn, động tác nhanh gọn, dứt khoát, lưu loát cứ như cô đã làm việc này thường xuyên. Trần Thanh Thư, Lưu Nhất Hiên nhìn thấy, vừa ngạc nhiên vừa ấn tượng. Cùng lúc đó, cả 2 cũng nhận ra ánh mắt của họ đều đang chăm chú nhìn cùng một người. Giữa 2 người như xuất hiện những dòng điện ngầm, có thể tưởng tượng ra cả tiếng kiếm va chạm, nhưng tất nhiên những điều này chỉ có 2 người họ biết.
Thấy Xuân Phong đặt ly rượu xuống, trưởng thôn cũng cầm ly rượu của mình lên. “Xuân Phong, nhờ con mà cuộc sống của mọi người trong thôn đều đang dần tốt lên, tất cả là nhờ con hướng dẫn mọi người trồng dưa, giờ lại sắp thêm vụ rau trái mùa nữa. Thay mặt thôn dân, ta chúc mừng sinh nhật con, cũng như bày tỏ lòng biết ơn với con.”, Trưởng thôn chân thành nói.
Xuân Phong mỉm cười đáp: “Trưởng thôn, người đang nói gì vậy. Ngày xưa, lúc nhà con còn nghèo đói, nhờ sự giúp đỡ, cưu mang của mọi người nên nhà con mới có thể sống đến ngày hôm nay. Nếu không có đồ ăn mọi người tiếp tế, chắc nhà con không kiên trì được. Có câu “một miếng khi đói bằng một gói khi no”, huống chi mọi người cho nhà con không chỉ có thế. Giờ con có cách mưu sinh, chia sẻ với mọi người cũng coi như là báo đáp ơn xưa. Ly này coi như con cảm ơn mọi người.” Xuân Phong lại một ngụm uống hết ly nữa.
Lời nói của Xuân Phong khiến mọi người vừa vui mừng, vừa cảm động. Họ cảm thấy may mắn khi trước đây họ giúp đỡ nhà cô, cũng cảm động với tấm lòng nhân hậu của Xuân Phong. Phải nói là những lời của Xuân Phong thực sự rất sâu sắc, không những giúp cô có được tình của mọi người, mà còn nhắc đến sự việc trước đây “ai đó” hại nhà cô suýt bị đuổi khỏi thôn. Thực tế, kể cả khi Xuân Phong không nói ra, cũng không ai nghĩ đến việc đuổi nhà Xuân Phong ra khỏi thôn nữa. Giờ cô chính là thần tài của cả thôn này. Cô có thể chữa bệnh cho họ mà không thu phí, thậm chí giá thuốc cô bán cho họ cũng rẻ hơn trên trấn nhiều.
“Đúng vậy, Xuân Phong nói đúng. Đạo lý ân trả nghĩa đền, chúng ta không được quên ơn Xuân Phong dẫn dắt chúng ta.” Cô vừa cạn chén, đã có người lên tiếng. Lời này vừa dứt, lại có người khác phụ hoạ: “Đúng rồi, sau này Xuân Phong có việc gì cần thì cứ nói. Tuy chúng ta bần hàn, nhưng chúng ta có sức khoẻ, sau này nếu có gì cần giúp đỡ, chúng ta sẽ không từ chối.” “Đúng rồi, cần gì thì cứ nói.”
“Cảm ơn mọi người, mọi người cứ ăn uống đi, sau này có việc gì cần, nhất định ta sẽ nhờ mọi người.” mẹ Xuân Phong cũng đứng dậy nói với mọi người, thầm nghĩ Xuân Phong đúng là khéo ăn khéo nói. Bà càng thêm tin tưởng con gái sau này trưởng thành sẽ dễ dàng hoá giải mọi chuyện ở nhà chồng, bà không cần lo lắng nhiều. Nhìn dáng người ngày càng trưởng thành của con gái, nghĩ đến việc 2 con gái đều sắp lấy chồng, bà có chút buồn bã.
Mọi người đều ăn uống vui vẻ, chỉ có 2 mẹ con nhà kia trông có vẻ ủ rũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-89.html.]
“Chậc, có gì hay ho đâu. Có cố thế nào thì cũng vẫn chỉ là đồ nhà quê thôi. Nhìn bộ dáng xu nịnh của những người quê mùa đó kìa.” Chu thị khinh khỉnh nói.
“Sao nha đầu kia lại luôn luôn là tâm điểm, nó có cái gì hơn ta chứ.” Lưu Hương ánh mắt tràn đầy thù địch, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Xuân Phong. Nghĩ đến đây, ả ta tự rót cho mình một ly rượu, đứng lên đi về phía Xuân Phong. “Muội muội, hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta chúc ngươi ngày càng xinh đẹp. Nào, cạn chén!” Lưu Hương nâng chén lên nói với Xuân Phong.
“Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ, nhưng tỷ uống nhiều rượu không tốt đâu. Người ta nói uống nhiều rượu sẽ dễ làm chuyện không đứng đắn. Chúng ta vẫn còn là khuê nữ, nên giữ mình.” Xuân Phong thấy Lưu Hương đi đến, cũng không thèm đứng dậy, chỉ ngồi nhìn Lưu Hương, nhẹ nhàng nói.
“Muội muội à, ngươi nói không sai, nhưng hôm nay là sinh nhật ngươi, ta cũng nên nâng ly chứ. Hơn nữa, chỉ là một ly rượu gạo, không say được. Cũng coi như là cho ta chút mặt mũi đi.” Lưu Hương thấy Xuân Phong không thèm để ý đến mình, mặc dù tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn nói chuyện.
“Chậc, cũng không nhìn lại xem mình là ai, tại sao ta phải cho ngươi mặt mũi?” Xuân Phong chửi bới trong lòng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đột nhiên, một bàn tay thon dài với những khớp xuong rõ ràng cầm lấy chiếc cốc trong tay Xuân Phong, uống cạn. “Được rồi, Lưu Hương tiểu thư, ta uống thay cho Xuân Phong, ngươi có thể về chỗ rồi.” Trần Thanh Thư có chút mất kiên nhẫn, uống xong, hắn trực tiếp đuổi người.
Từ khi Lưu Hương đến cạnh đây, Trần Thanh Thư thấy thật ồn ào, nghe thấy ả ta nói chuyện với Xuân Phong, hắn lập tức cảm thấy chán ghét. Vì thế, hắn cầm chén rượu của Xuân Phong, uống cạn, mong người này mau chóng rời đi, trả lại yên bình cho nơi đây. Trần Thanh Thư từ nhỏ đến lớn sống trong ngôi nhà ấm áp hạnh phúc, không có đố kỵ, không có giả tạo. Nhưng điều này không có nghĩa là anh không biết, ngược lại, những người giả tạo, kém cỏi mà lại thích khoe khoang chính là kiểu người anh ghét nhất. Và Lưu Hương lại vừa làm những hành động mà anh căm ghét.
Lưu Hương lại không biết gì, nhìn thấy Trần Thanh Thư cầm cốc Xuân Phong lên uống mà không suy nghĩ, lòng đố kỵ lại nổi lên, ả ta không kiềm chế được nữa. “Trần ca, huynh đang làm gì vậy? Ta và Xuân Phong đang chúc mừng, huynh uống thay có vẻ không thích hợp.”
Trần Thanh Thư ít khi nói lý với người khác, thế mà hôm nay lại phản ứng lại với Lưu Hương: “ta gọi mẹ Xuân Phong là dì, nếu ta là người ngoài, vậy thì người tỷ tỷ như ngươi cũng là người ngoài sao?”
“???” Người dì này ở đâu ra vậy? Trước không phải nói mẹ Xuân Phong là người từ Kinh thành đến sao? Nếu vậy, chả nhẽ Trần gia này cũng là Trần gia ở Kinh thành?