Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:26:09
Lượt xem: 99
Những nhà kính bị thiệt hại lớn hầu hết là loại được dựng bằng trúc, tình trạng những nhà được dựng bằng gỗ khả quan hơn, dễ sửa chữa hơn nhiều. Chỉ cần chúng chưa sập hoàn toàn thì vẫn có thể cứu được. Thế là Xuân Phong nhờ trưởng thôn gọi mọi người đi dọn tuyết. Đàn ông chịu trách nhiệm dọn tuyết ra khỏi mái nhà kính và gia cố lại, phụ nữ thì chọn những loại rau vẫn còn ăn được, vẫn có thể bán từ những nhà kính bị hư hại, vận chuyển về hầm bảo quản. Đáng tiếc là phần đủ tiêu chuẩn để bán không được bao nhiêu, hầu hết đã bị đông cứng, nhưng còn đỡ hơn là không thu hoạch được. Xuân Phong muốn bán phần rau này đi càng sớm càng tốt, nhưung hiện tại tất cả đều đang bị tuyết bao phủ, họ không thể mang rau đi đâu được, đành phải cất vào hầm trước, ít nhất có thể bảo quản được thêm ít lâu, đợi mấy hôm nữa cô sẽ tìm cách. Xuân Phong cũng cảm thấy may mắn là trước đó có nói mọi người làm khung gỗ, hiện tại vẫn bảo tồn được một phần thành quả. Do diện tích gieo trồng lớn, cả làng dốc toàn lực nhưng cũng phải mất 3 ngày mới dọn xong tuyết. Tuy nhiên, việc thu dọn rau vẫn chưa xong, vì vậy cánh đàn ông lại xúm vào phụ giúp thu gom.
Thu hoạch xong, dân làng đều tỏ ra chán nản, sự mất mát trên đồng cộng với sự mệt mỏi thể chất khiến họ có chút nản lòng. Vốn tưởng năm nay sẽ thuận lợi, thế mà… Nhưng không ai trách ai cả, đây là thiên tai, ai có thể lường trước được chứ. Xuân Phong nhìn ảnh mắt của mọi người, nhìn thấy sự chán nản, thất vọng của họ, nhưng cô cũng không thể thay đổi hiện thực
“Phong nhi, chuyện này không ai trách ngươi cả. Chúng ta là con người, làm sao có thể khống chế được thiên tai. Cũng may là còn sót lại mấy nhà kính. Chỉ cần mấy cái này thôi mọi người cũng có thể đón một năm mới thoải mái rồi.” mẹ Xuân Phong thấy Xuân Phong đứng ngẩn ngơ, đau lòng an ủi.
“Mẹ à, con biết, con chỉ buồn khi thấy mọi người thất vọng thôi.” Xuân Phong ngước nhìn mẹ, có chút rầu rĩ.
“Mọi người đều hiểu mà. Cùng lắm thì sang năm chúng ta trồng nhiều dưa một chút để bù lại.” mẹ Xuân Phong vỗ vỗ tay con, mỉm cười. “Nào, hôm nay nhà nhiều rau, ta sẽ nấu cho các con một bữa thật ngon.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.” Xuân Phong cảm nhận được ánh mắt yêu thương và sự quan tâm của mẹ, trong lòng có chút chua xót.
Do quyết rơi dày đặc, lại sắp đến Tết, Xuân Sinh không đi học, thế là 4 người cùng nhau ăn trưa. Xuân Sinh kể cho mọi người nghe những chuyện ở trường, không khí trong nhà lại vui vẻ trở lại. Buổi tối, xo nằm trên giường, suy nghĩ về số nông sản đó. Thời tiết quá lạnh, kể cả rau ở ngoài đồng cũng đã có dấu hiệu đông cứng, không thể bảo quản lâu kể cả ở trong hầm. Lô rau này nhất định phải bán đi sớm, nhưng tuyết đang rơi dày đặc, trong dăm bữa nửa tháng khả năng là không tan kịp. Phải làm sao đây?
Sáng sớm hôm sau, Xuân Phong đã có mặt ở nhà trưởng thôn.
“Trưởng thôn, Dương Hoa thẩm, mọi người dậy chưa?” Xuân Phong xoa xoa 2 tay cho đỡ lạnh, đứng ở cửa nhà gọi to.
Dương Hoa thẩm đang ở trong bếp, nghe Xuân Phong gọi, liền chạy ra mở cửa.
“Xuân Phong, con dậy sớm thế, mau vào gần đống lửa sưởi ấm đi, ngoài này lạnh quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-93.html.]
Xuân Phong mỉm cười bước vào, giũ sạch tuyết trên người rồi mới bước vào cửa.
“Thúc thúc dậy rồi, chắc đang rửa mặt, con đợi chút.” Dương Hoa thẩm cũng không ngạc nhiên, mỗi lần Xuân Phong đến đây đều là tìm chồng bà nói chuyện, hầu hết đều sẽ là chuyện tốt. Bà lấy cho Xuân Phong một cốc nước ấm, rồi bảo cô ngồi đợi. Xuân Phong cầm cốc nước, hơ tay trên đống lửa, mới thấy ấm áp hơn một chút. Năm nay trời lạnh quá, Xuân Phong không dám nghĩ, nếu gia đình mình vẫn nghèo như trước thì có thể chống chọi qua năm nay không.
“Xuân Phong đến à, có việc gì vậy con?” Trưởng thôn rửa mặt xong, đến nói chuyện với Xuân Phong.
“Con đến bàn chuyện lô rau mới thu hoạch, chúng đã hơi dập, không để được lâu.” Xuân Phong đứng dậy nhìn trưởng thôn, nói ra suy nghĩ của mình.
“Ừ, đúng vậy. Ta đã hi vọng năm nay mọi người có thể vui vẻ ăn tết, thế mà ông trời lại không giúp đỡ chúng ta.” Trưởng thôn có chút thất vọng, thở dài.
“Số rau đó vẫn bán được, chỉ là chúng ta không thể vận chuyển ra ngoài do tuyết rơi thôi. Để chúng thối đi thì tiếc quá.”, ông lại tiếc nuối.
Trưởng thôn thấy Xuân Phong đến đây nói chuyện này, cũng có chút hi vọng. Làm việc với Xuân Phong bấy lâu, ông cũng có chút hiểu biết về cô. Cô đến đây nói chuyện, hẳn là đã có cách, nên ông vội vàng hỏi tiếp: “Con có ý tưởng gì sao?”
“Vâng, con có nghĩ ra một cách, nhưng không biết có hiệu quả không, cũng cần mọi người giúp đỡ nữa.” Xuân Phong nói thẳng.
“Ừ, được. Dù có tác dụng hay không thì chúng ta cũng phải thử một lần, không thể để số rau này cứ thế mà hỏng được.” trưởng thôn là người quyết đoán, lập tức quyết định.
“Vậy nhờ người tìm khoảng 20 thanh niên khoẻ mạnh trong thôn. Con sẽ đến nhà Tần thúc, Trương thẩm, lão Vương và Thái thúc tìm thêm dây xích và cỏ khô, mượn thêm xe đẩy.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Trưởng thôn nhanh chóng tìm đủ người, chuẩn bị thêm một số thứ rồi tập trung ở nhà Xuân Phong. Không chỉ trưởng thôn vội vàng, mọi người trong thôn nghe nói Xuân Phong đang tìm cách vận chuyển rau cũng tự giác đến giúp đỡ. Không ai muốn lãng phí số rau đó cả.
“Mọi người tới rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Xuân Phong thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong, bắt đầu hướng dẫn mọi người. “Mọi người quấn sợi xích này vào bánh xe, bỏ cỏ khô vào giỏ đựng rau nhé.