Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:24:19
Lượt xem: 126

Mọi người đều đã trải qua vụ trồng dưa, thấy được tiềm năng khi đi theo Xuân Phong, nên đều rất tích cực chuẩn bị cho vụ rau trái mùa này. Họ sợ mua ít hạt giống thì sẽ kiếm được ít tiền hơn nhà khác, nên tranh nhau mua. Khoảng thời gian tiếp theo, người dân trong thôn Đại Hà đều tất bật lên núi chặt cây, trong nhà ngoài sân đều chất đầy gậy trúc. Đàn ông trong nhà cũng bắt tay chuẩn bị lắp khung gỗ. Xuân Phong mặc dù đã trả công cho Tần thúc làm, cũng không biết Tần thúc có bị quá tải không, nhưng nhìn thấy trước đây ông giúp đỡ nhà mình nhiều, cô tất nhiên sẽ chủ động đến nhà giúp đỡ. Sau khi cùng Tần thúc chuẩn bị xong cho cả 2 nhà, Xuân Phong lại đến nhà Trương thẩm. Nhà thẩm ấy chỉ có 2 mẹ con, làm nhiều thế chắc chắn sẽ không kịp.

“Trương thẩm, Thuý Liên tẩu tử, mở cửa cho con với, con là Xuân Phong đây.” Xuân Phong cầm hộp đồ nghề qua, gọi cửa.

“Đến đây, đến đây.” Một lúc sau, trong nhà vọng ra tiếng của Trương thẩm.

“Xuân Phong à con, con đến đây làm gì, sao không ở nhà chuẩn bị đi.” Trương thẩm nhìn hộp đồ nghề trong tay cô, ngạc nhiên hỏi.

“Nhà con làm xong rồi, còn một ít khung từ năm ngoái có thể tận dụng nên làm cũng nhanh. Trương thẩm, nhà thẩm làm được bao nhiêu cái rồi, để con làm giúp cho nhanh.” Xuân Phong bước vào sân, nhìn những khúc gỗ bào dở ngổn ngang trên mặt đất và hỏi.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ồ, không cần đâu…”

Trương thẩm chưa nói xong đã nghe thấy Thuý Liên hỏi vọng từ trong nhà ra: “Mẹ ơi, ai đến vậy?” Nàng bế một em bé bụ bẫm trên tay đi ra, phía sau nàng là một thanh niên 17, 18 tuổi, trông hao hao giống nàng. Người đàn ông có vẻ rắn rỏi, mạnh mẽ của người từng trải.

“Là Xuân Phong sao, để ta lấy nước cho muội.” Thuý Liên nhiệt tình nói.

Người đàn ông cũng cười với Xuân Phong, lộ ra hàm răng trắng, nhìn có chút đáng yêu.

“Không cần đâu, tẩu tử, ta đến xem mọi người làm xong chưa, xem có giúp được gì không. Không phải khách sáo đâu.” Xuân Phong thấy tẩu tử định quay vào nhà rót nước, liền ngăn lại.

“Không cần phải thế đâu. Ở nhà muội chắc còn nhiều việc phải làm. Sao còn chạy đến đây. Nhà chúng ta cũng gần xong rồi, ta có nhờ đệ đệ sang giúp một chút. Đây là đệ đệ của ta, Đại Khuê. Đệ đệ, đây là Xuân Phong, vị cứu tinh của ta và bảo bảo.” Thuý Liên nghe Xuân Phong nói là đến để giúp đỡ, lập tức cảm động, lôi kéo em trai đến giới thiệu.

Đại Khuê biết Xuân Phong là người đã cứu chị gái và cháu của mình, liền muốn quỳ xuống cảm ơn. Hành động này khiến Xuân Phong sợ hãi, liền thả hộp dụng cụ xuống, đi đến đỡ hắn dậy. “Ngươi làm gì vậy? Đầu gối nam nhân có vàng, không được tự tiện quỳ xuống như thế!” Xuân Phong cạn lời, sao người xưa thích quỳ vậy? Gặp Hoàng đế phải quỳ, gặp Hoàng tử cũng phải quỳ, gặp quan lớn cũng phải quỳ, gặp cha mẹ cũng quỳ, giờ đến cả cảm ơn cũng quỳ, thực sự là cạn lời mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-86.html.]

“Câu cô vừa nói ta không hiểu, nhưng cô đã cứu tỷ tỷ ta, cũng như đã cứu cả nhà ta vậy, thiếu tỷ tỷ, nahf ta không thể sống được.” Đại Khuê ngốc nghếch cười. Dù chỉ là những lời ngây ngô không hề hoa mỹ, nhưng vẫn làm Xuân Phong cảm động. Từ những lời này có thể thấy tình cảm trong nhà Thuý Liên rất tốt. Ở thời đại trọng nam khinh nữ này, sinh ra trong một gia đình ấm áp như thế cũng coi là tốt số. Xuân Phong nghĩ lại gia đình mình, cũng cảm thấy bản thân thật may mắn, cô có một người mẹ hiền thục, có chị em hết mực yêu thương nhau.

“Được rồi, đừng khách sáo nữa, chúng ta làm tiếp thôi.” Xuân Phong không nghĩ nhiều nữa, thúc giục mọi người làm việc.

“Xuân Phong à, cảm ơn muội nhiều. Nhà ta cũng sắp làm xong rồi, chắc chỉ cần nốt hôm nay thôi. Dạo này chắc muội cũng mệt mỏi nhiều, nếu xong việc rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, không cần giúp chúng ta đâu.” Thuý Liên nhìn đôi mắt thâm quầng của Xuân Phong, đau lòng. Chắc chắn Xuân Phong còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đến đây giúp đỡ nhà cô.

Xuân Phong thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, ở đây đã có người giúp đỡ, cô cũng có thể yên tâm quay về, đúng là cô cũng có chút mệt mỏi. Thế là cô sắp xếp lại dụng cụ, quay về nghỉ ngơi. Trương thẩm và Thuý Liên nhìn bóng dáng Xuân Phong đi khuất mới quay vào nhà.

“Thuý Liên, Xuân Phong đã giúp đỡ chúng ta nhiều. Sau này nếu có việc gì xảy ra với họ, chúng ta phải cố hết sức giúp đỡ, không được quên ơn này.” Trương thẩm quay lại sắp xếp đồ trong sân, trịnh trọng nói với con dâu.

“Xuân Phong đã cứu mạng con và tiểu bảo, con sẽ không bao giờ quên ân cứu mạng này!” Thuý Liên lau nước miếng cho con trai, gật đầu nói với Trương thẩm.

Thật ra Xuân Phong giúp đỡ họ nhiều như thế là do nhớ đến việc Trương thẩm đã bênh vực cô khi cô xuống chợ. Đó chính là lần đầu tiên cô được giúp đỡ khi đến thế giới này, Xuân Phong chỉ nghĩ đơn giản là báo đáp ân tình này của bà thôi. Nhưng cũng chính vì những điều này, sau này, khi Xuân Phong gặp nguy hiểm, chính họ đã liều mạng để cứu cô.

Trở về nhà, Xuân Phong lên giường đánh một giấc thật dài, thậm chí còn bỏ cả bữa trưa. Mẹ Xuân Phong biết con gái mệt mỏi, cũng không đánh thức cô, chỉ yên lặng để dành đồ ăn cho con gái. Khi Xuân Phong thức dậy, đang ăn cơm thì Thái thúc đến.

“Xuân Phong, con đang ăn à, sao lại ăn giờ này?” Thái thúc vừa bước vào, thấy bát đũa trên bàn, liền hỏi thăm.

“À, trưa nay con bận chút việc nên ăn muộn. Thái thúc, thúc đã ăn chưa, vào đây ăn với con.” Xuân Phong có chút xấu hổ trả lời.

“Thôi, ta ăn rồi. Ta biết con bận nên mang thứ này qua cho con. À, ta mới thử, chiếc xe này của con thực sự là rất tiện, ta đẩy nó trên đường đến đây, kể cả trên bờ ruộng nhỏ cũng rất dễ điều khiển. Thật sự rất hữu dụng. Từ nay việc vận chuyển ngũ cốc sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Thái thúc đặt chiếc xe sang bên cạnh, hết lời khen ngợi.

“Cảm ơn thúc, dạo này con bận quá, quýt quên cả chuyện này. Tiền công và vật liệu hết bao nhiêu thế ạ, con gửi lại thúc.” Xuân Phong nhìn thấy chiếc xe mới chợt nhớ ra, gần đây cô bận quá, quên béng mất chuyện này.

Loading...