Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:24:02
Lượt xem: 122
Thế là lòng ghen tị, hận thù của ả với Xuân Phong lại càng tăng lên. Nhưng nghĩ lại, cũng may là Trần phu nhân không bắt ả đền chiếc bình kia, nếu không, không biết cha ả sẽ mắng ả đến mức nào. Vì thế, về nhà, ả cũng không hé lời nào về sự việc ngày hôm nay, chỉ vào phòng đóng cửa nhốt mình trong phòng. Lưu Hương vẫn không hiểu tại sao chiếc bình lại vỡ ngay trước mặt mình, nhưng lúc đó ở đấy chỉ có mình ả, vì vậy khi có người hét lên, ả cũng tự động tin mình là người gây chuyện.
Về phần Trần phu nhân, bà không làm lớn chuyện bởi bà biết mẹ Xuân Phong là người sống tình cảm, luôn hướng về gia đình, nên bà không muốn làm mẹ Xuân Phong khó xử. Vì vậy, tuy không vui nhưng do vẫn muốn giữ mặt mũi cho người chị em tốt của mình, bà cũng chỉ cảnh cáo, nhắc nhở Lưu Hương, còn việc ả ta có tiếp nhận không, bà cũng không quan tâm. Trần phu nhân là người hiền lành, đức độ, nhưng không hề hồ đồ, dù sao bà cũng lớn lên từ gia đình hào môn đầy mưu mô, tuy sau khi kết hôn bà đã quay về ở ẩn, nhưng bà cũng không lạ gì những mưu mô, toan tính. Ngay từ khoảnh khắc Lưu Hương bước vào phủ, bà đã biết trong lòng ả nghĩ gì. Những hành động của ả chỉ như gã hề trong mắt bà, thế mà ả vẫn vô tư diễn.
“Haha, xem ả còn dám đến đây chọc tức đại ca nữa không!”, Trần Lam Lam cười đắc thắng. Sau khi Lưu Hương rời đi, mọi người lại quay về phòng tiếp tục trò chuyện như không có việc gì xảy ra. “Mẹ à, sao mẹ lại dễ dàng thả ả đi như thế. Đáng ra mẹ phải hù doạ ả một phen, để ả biết thái độ của mẹ thế nào.”
“Sao ta ngửi thấy có mùi âm mưu ở đây nhỉ?” Xuân Phong nhìn thẳng vào mắt Trần Lam Lam mà hỏi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Âm mưu, âm mưu gì cơ?” Xuân Vũ vẫn mơ màng không hiểu
“Xuân Phong à, sao ngươi lại thông minh như vậy?” Trần Lam Lam đưa tay định vuốt ve Xuân Phong, nhưng cô nhanh nhẹn tránh được.
“Nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì?” Xuân Phong nghiêm túc hỏi.
“Không có gì đâu, ta sắp xếp chút thôi.” Thấy 2 người Xuân Phong đang lo lắng, Trần Lam Lam cũng không tránh né nữa. Trần Lam Lam cố ý để Lưu Hương lại một mình trong phòng khách, hơn nữa còn đặc biệt để chiếc bình ở nơi bắt mắt nhất. Nếu Lưu Hương không tò mò táy máy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lưu Hương là người thế nào chứ, ả ta tiến tới sờ mó, đúng lúc đó, nha hoàn bước vào đưa trà, cố ý ho khan một tiếng, khiến ả trượt tay. Thực ra như thế cũng chưa đủ để chiếc bình rơi xuống. Nhưng đúng lúc đó, một cơn gió mạnh từ trong bóng tối thổi ra, chiếc bình lập tức rơi xuống, vỡ tan. Lưu Hương quay qua nhìn nha hoàn, lại nhìn xuống những mảnh vỡ, đương nhiên nghĩ mình chính là thủ phạm. Tất nhiên 2 nha hoàn đó cũng là do Lam Lam sắp xếp để hù doạ ả ta, đồng thời cũng là nhân chứng.
“Không ngờ tỷ tỷ cũng là người tâm cơ như vậy. Từ nay về sau ta không dám chơi với tỷ nữa, nhỡ ngày nào đó tỷ không thích ta nữa, tính kế ta, ta làm sao tránh được.”, sau khi nghe Trần Lam Lam kể lại, Xuân Phong giả vờ sợ hãi, che ngực, nói với Trần Lam Lam.
Sắc mặc Trần Lam Lam bỗng chốc tối sầm: “Sao ngươi lại nói thế, chẳng phải ta đang trút giận cho ngươi sao? Thế còn không phải là chị em tốt của ngươi sao?” Trần Lam Lam có vẻ tức giận.
“Ơ, tỷ giận à, ta đùa thôi, đừng tức giận.” Xuân Phong thấy vẻ mặt Trần Lam Lam, vội vàng tới dỗ dành, nhưng Trần Lam Lam vẫn bĩu môi giận dữ, không để ý đến cô. “Thôi được rồi, Trần Lam Lam xinh đẹp của ta ơi, ta sai rồi. Ta chỉ muốn đùa chút thôi, đừng giận nữa.” Xuân Phong tiếp tục giả đò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-85.html.]
“Đúng rồi, Lam Lam, đừng giận, Xuân Phong chỉ đang đùa thôi.” Xuân Vũ cũng thuyết phục.
“Được rồi, ta tha thứ cho muội, nhưng muội phải đền bù cho ta, mua cho ta tất cả bánh ngọt ở Phúc Lâu!” Trần Lam Lam dừng bĩu môi, nói với Xuân Phong.
“Được rồi, được rồi, chỉ cẩn tỷ không tức giận nữa.” Xuân Phong nhanh chóng đồng ý.
Nghe vậy, trong mắt Lam Lam thoáng qua chút đắc ý, biểu cảm này tất nhiên không thoát khỏi mắt Xuân Phong, thế là trong phòng lại vang lên từng trận tiếng cười.
“Á à, tỷ dám lừa ta, dám gài ta mua bánh ngọt.!” Xuân Phong cười, đuổi theo Trần Lam Lam, het to.
“Này, ngươi đã hứa rồi, không được nuốt lời đâu.” Trần Lam Lam vừa chạy vừa né tránh bàn tay của Xuân Phong, nói.
“Thôi được rồi, ta đưa tỷ đi ăn, đừng chạy nữa.” Xuân Phong mỉm cười đuổi theo.
Trần Lam Lam bắt được Xuân Vũ, liền trốn phía sau nàng, 3 chị em tiếp tục đùa giỡn như đang chơi đai bằng bắt gà, khung cảnh vô cùng vui vẻ, hoà hợp
3 mẹ con ăn trưa ở Trần gia xong thì quyết định quay về, Trần phu nhân ra tận xe ngựa tiễn, lúc này Trần Thanh Thư đã chờ ở đó. Thực ra hắn đã quay về từ lúc Lưu Hương rời đi, điều này chứng tỏ hắn ghét Lưu Hương kia đến mức nào. Thấy Lưu Hương rời đi, hắn lại cảm thấy môi trường xung quanh trở lại trong lành, yên tĩnh.
Sau khi rời Trần gia, cả nhà Xuân Phong lại quay về trường học đón Xuân Sinh. Lúc mọi người trở về đến nhà đã là buổi tối. Xuân Phong cảm ơn phu xe của Trần gia rồi đóng cửa, vào nhà làm bữa tối. Mọi ngươi ăn xong, đi dạo nhẹ nhàng vài vòng rồi đi ngủ, hôm nay quá mệt mỏi rồi. Tuy mệt nhưng hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, đặc biệt là mẹ Xuân Phong. Bà cảm thấy từ lúc con gái khỏi bệnh đã thay đổi rất nhiều, càng ngày càng giỏi giang. Ông trời đúng là tốt với bà, lúc nhỏ thì cho bà cha mẹ thương yêu, lớn lên thì cho bà người chồng yêu thương chiều chuộng, giờ lại cho bà những đứa con giỏi giang, hiếu thảo. Mẹ Xuân Phong nghĩ nghĩ, cười vui vẻ, trong lòng ấm áp.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Xuân Phong dậy sớm tập thể dục, làm đồ ăn sáng, sau đó đưa Xuân Sinh đi xe của lão Vương đến trường. Mới về đến nhà, cô đã thấy có người đến gõ cửa. Mở cửa ra, cô nhận ra họ đều là người đến mua hạt giống. Thế là mẹ con cô lại bắt đầu bận rộn. Người đến mua rất đông, mãi đến tận giờ trưa mới giải tán. Khi mọi thức hoàn tất, Xuân Phong nhìn những túi hạt giống hết veo, cảm thấy việc để riêng hạt giống của nhà mình ra từ trước thật là sáng suốt. Nếu không, để mọi người mua hết, cô sẽ lại phải xuống huyện thị thêm chuyến nữa.