Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:22:30
Lượt xem: 131
Mô hình trồng rau trong lều của Xuân Phong năm ngoái rất thành công, dân làng đều nhìn thấy, vì vậy họ đều muốn học tập. Mọi người đều đã xử lý xong ruộng, chờ được hướng dẫn. Dù sao, theo kiểu trồng truyền thống, số ruộng nay sẽ bị bỏ trống trong cả mùa đông. Nếu có thể tận dụng làm gì đó, còn có thể kiếm ra tiền, sao lại không thử chứ. Do mọi người đều đã ký cam kết, Xuân Phong chỉ cần xem lại số lượng. Theo thống kê sơ bộ, đợt này toàn thôn trồng khoảng 200 mẫu, số lượng này không phải nhiều, nhưng cũng không ít! Xuân Phong bắt đầu lo lắng, ước tính, dù có chặt cả rừng trúc gần nhà, chắc cũng chỉ đủ dựng ½ số lều. Chuyện này để tính sau. Trước hết, trưởng thôn thay mặt dân làng đàm phán với Xuân Phong, lần này vẫn như trước đây, Xuân Phong mua hạt giống, hướng dẫn kỹ thuật, bao đầu ra. Mọi người vẫn chia lợi nhuận cho Xuân Phong theo tỷ lệ như trước. Ngoài ra, cần phải xem loại nào dễ tiêu thụ, dễ bảo quản, và quan trọng nhất là dễ trồng. Trưởng thôn, Xuân Phong và mọi người thảo luận rất lâu mới xong.
Trong đợt trồng dưa hấu, khoản hoa hồng Xuân Phong kiếm được lên đến khoảng 100 lạng. Cô ước tính, nếu đợt trồng rau trái mùa thành công, cô có thể kiếm được gấp mấy lần như thế. Nghĩ đến khoản tiền kếch xù này, Xuân Phong vui vẻ, vừa nhổ cỏ trong sân, vừa ngân nga hát.
Thực ra Xuân Phong kiếp trước không phải là người ham tiền, nhưng ở đây, nhờ nỗ lực của bản thân, cô kiếm được khá nhiều, không những giúp gia đình càng ngày càng khá giả, cô còn tìm thấy niềm vui trong việc này.
Từng bước khiến gia đình mình có những thứ chưa từng dám mơ ước là việc khá thú vị.
Trưa hôm đó, trưởng thôn cầm kẻng đi quanh làng thông báo: “Trưa mai tổ chức nạp thuế lương thực tại đạo tràng. Nạp theo từng hộ, vô luận nam nữ, trên 6 tuổi nạp 5 đấu. Nạp thiếu hoặc muộn sẽ bị tính gấp đôi.”
Xuân Phong cảm thấy luật lệ ở đây thật là tàn nhẫn. Mới 6 tuổi đã bị tính sưu thuế. Đứa nhỏ 6 tuổi có thể làm gì nuôi thân mà bắt nạp thuế chứ, lại còn hẳn 5 đấu. Chẳng trách người dân không đủ ăn. Cả năm dày công trồng trọt có được bao nhiêu, giờ lại phải nạp lên, có khi số còn lại còn chẳng đủ ăn. Nhưng nông dân thì phải làm ruộng thôi. Ít nhất cũng làm ra một ít đồ ăn cho vào bụng, nếu không làm, họ thậm chỉ chẳng còn gì nuôi gia đình.
Sáng hôm sau, mọi người tập trung ở đạo tràng, mỗi người đều vác theo túi lớn túi nhỏ, xếp hàng đợi nạp “sản lượng.”
Trưởng thôn chịu trách nhiệm nhận và kiểm tra ngũ cốc, Lưu Nhất Hiên hỗ trợ ghi chép. Đã lâu không gặp, hắn cao và đẹp trai hơn hiều. Nhìn hắn nghiêm túc ngồi ghi chép, mấy cô gái đi cùng cha mẹ đến bỗng chốc đỏ mặt, tụ tập lại bàn tán.
“Nhất Hiên ca ca đẹp trai quá. Đúng là lúc nam nhân làm việc nhìn lại càng thu hút.”
Một giọng nói phấn khích vang lên, lập tức có người hưởng ứng.
“Ừ, đẹp trai quá!”
Một nhóm các cô gái đứng tụm lại, nhìn về phía bàn nhận ngũ cốc, đỏ mặt. Hai chị em Xuân Phong và Xuân Vũ mỗi người vác hai túi ngũ cốc, đứng xếp hàng.
“Đại tỷ, tỷ xách được không? Để ta giúp tỷ.” Xuân Phong nhìn Xuân Vũ đã có phần chật vật.
“Không sao, ta xách được. Muội vác túi lớn thế rồi, sao xách thêm được.” Xuân Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Xuân Phong. Trong lòng cô cảm động. Người muội muội nhỏ nhắn này luôn biết quan tâm như vậy, cô làm tỷ tỷ lại được quan tâm như muội muội vậy. Thân làm tỷ tỷ, cô không thể cứ đừng phía sau, để Xuân Phong chịu thiệt thòi mãi được. Xuân Vũ kiên quyết vác túi lên, đứng cùng Xuân Phong.
“Dương Đại Toàn, nhà 5 người, cả 5 người đều trên 6 tuổi, tổng cộng đóng 25 đấu!”
“Vương Hi, nhà 4 người, trong đó 3 người trên 6 tuổi, tổng cộng đóng ….”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lần lượt như thế, mãi một lúc lâu sau mới đến lượt nhà Xuân Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-79.html.]
“Đoàn Xuân Sinh, nhà 4 người, cả 4 người đều trên 6 tuổi, nộp tổng cộng 20 đấu.” Trưởng thôn đọc to.
Sau khi kiểm tra, xác nhận đạt tiêu chuẩn, ngũ cốc được đổ thẳng vào xe chở chuyên dụng của triều đình. Sau đó, Xuân Phong chỉ cần đến chỗ Lưu Nhất Hiên, điểm chỉ xác nhận nữa là xong. Lưu Nhất Hiên mỉm cười rạng rỡ nhìn Xuân Phong, chủ động đưa hộp mực cho cô, Xuân Phong cũng mìm cười đáp lại, vui vẻ đóng dấu tay.
Nụ cười của Lưu Nhất Hiên làm các cô gái lập tức hưng phấn.
“Ôi, Nhất Hiên ca ca cười kìa. Ngươi nhìn thấy không? Ôi, Nhất Hiên ca ca vừa cười. Đẹp trai quá!”
“Ừ, hắn vừa cười, nhưng các ngươi nhìn xem hắn cười với ai.” Một giọng nói ác ý vang lên, như dội gáo nước lạnh vào đầu các cô gái. Người mới lên tiếng là một cô gái khoảng 13, 14 tuổi, tuy không xinh đẹp bằng chị em nhà Xuân Phong, nhưng cũng coi như là có chút tư sắc, là người khá nổi bật trong thôn. Người này không ai khác chính là con gái lớn của Lý gia, Lý Linh Linh!
Cô ta vừa nói xong, sự chú ý của các cô gái liền chuyển qua Xuân Phong. Nhưng sự ngưỡng mộ trong mắt họ nhanh chóng chuyển thành ghen tị và oán giận. Thế là chỉ qua một câu nói, Xuân Phong trở thành kẻ thù chung của các cô gái trong thôn.
Xuân Phong, nhân vật chính, hoàn toàn không biết điều đó. Cô vẫn đang suy nghĩ làm sao có thể vận chuyển mọi thứ trên đường làng dễ dàng hơn. Cái gì cũng phải vác trên vai thế này thực sự rất mệt, năng suất lại thấp.
Trên đường trở về, cả Xuân Phong và Xuân Vũ đều im lặng. Vừa lúc đó, lão Vương đánh xe trên trấn trở về, chảo hỏi:
“Xuân Phong, con đi đóng thuế về đấy à?”
“Vâng, hôm nay ông về sớm thế?” Xuân Phong thấy lão Vương hỏii, mỉm cười trả lời.
“Ừ, hôm nay cũng ít người đi, mọi người đều xong việc rồi nên ta về sớm.” Lão Vương cũng trả lời ngắn gọn rồi đánh xe về nhà.
“Xe bò…Aaa, nghĩ ra rồi.” Xuân Phong nhìn lão Vương đánh xe, trong đầu đột nhiên có một chiếc đèn ting ting bật sáng.
“Đúng rồi, làm một cái xe đẩy là được mà. Sao ta không nghĩ ra sớm hơn nhỉ. Hahaa.” Xuân Phong cười tươi tắn.
Xuân Phong vừa về nhà đã chạy vào hư phòng, vẽ vẽ cài gì, mãi đến giờ cơm tối mới đi ra.
Giờ ăn, Xuân Phong gắp một miếng rau, vừa ăn vừa hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, thôn ta ai giỏi nghề mộc nhất vậy?
- Nghề mộc sao? Con đến hỏi Thái thúc ở phía tây thôn, tay nghề ổn lắm.
Mẹ Xuân Phong nhìn Xuân Phong, biết rằng cô lại sắp làm ra một thứ gì đó mới lạ.