Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:22:13
Lượt xem: 122
“Xuân Phong đừng khách sáo. Đây đâu phải là bữa ăn đạm bạc, bữa này ít nhất có thể so sánh với đại tiệc trên trấn rồi. Nha đầu con thật là giỏi, cất được nhà mới, kinh tế cũng ngày càng tốt. Ngay cả những người đi theo con cũng có cuộc sống ổn định hơn. Chúng ta phải cảm ơn con mới đúng.” Trưởng thôn nghe Xuân Phong nói, liền vui vẻ nói với cô, không thể giấu sự tán thưởng trong ánh mắt và giọng nói.
“Đúng vậy, tỷ muội Xuân Phong vừa giỏi, lại vừa xinh đẹp. Xuân Vũ đã trưởng thành rồi, mấy hôm nữa, người đến cầu hôn sẽ đi mòn ngưỡng cửa mất thôi.” Trưởng thôn vừa nói xong, đã có người hưởng ứng. Xuân Vũ xấu hổ, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Những lời này rơi vào tai mẹ con Lưu Hương lại trở nên đặc biệt chói tai. Lưu Hương đã làm lễ trưởng thành được một năm nay, nhưng vẫn chưa định hôn được. Không phải là không có người đến cầu hôn, chỉ là vợ chồng đại bá coi thường những người đến cửa đó. Nhan sắc Lưu Hương cũng chỉ ở mức trung bình, không biết vợ chồng họ lấy đâu ra tự tin, muốn gả con gái vào nhà giàu có.
“Nhà Xuân Phong, một đứa hiền lành dịu dàng, một đứa lại thông minh giỏi giang, mẹ Xuân Phong đúng là có phúc.” Trương thẩm khen ngợi.
“Ngươi cũng là người có phúc mà. Nhìn tiểu bảo nhà ngươi thật là kháu khỉnh, đáng yêu.” Mẹ Xuân Phong cười đáp.
“Đều nhờ Xuân Phong giúp đỡ!” Trương thẩm nhìn tiểu bảo, trong lòng cảm kích.
“Thôi, mọi người nhanh ăn đi, đồ ăn nguội sẽ mất ngon.” Xuân Phong giục mọi người.
Mọi người vui vẻ thưởng thức bữa ăn, nhất thời trong sân tràn ngập tiếng cười nói, khung cảnh thật ấm áp.
Tất nhiên có một số người không như thế. Mặc dù Lưu Hương không được ngồi cùng bàn với Trần Thanh Thư, nhưng chỗ ngồi của ả lại đối diện, vừa lúc có thể ngắm hắn. Thấy hắn dịu dàng nhìn Xuân Phong, không ngừng gắp đồ ăn cho cô, 2 người vui vẻ nói chuyện, ánh mắt ả tràn đầy ghen tị.
“Tại sao, tại sao một đứa con gái quê mùa như Đoàn Xuân Phong lại có thể ngồi cùng bàn với Trần tiên sinh của ta, nó không xứng!” Lưu Hương thầm nghĩ, siết chặt đũa đến mức ngón tay trắng bệch. Em gái ả - Lưu Vân nhìn thấy, sợ hãi đến phát khóc, kéo kéo tay mẹ: “Mẹ ơi, tỷ tỷ sao vậy, trông đáng sợ quá.”
Chu thị nhìn con gái cả, gắp một chiếc đùi gà cho cô bé, dỗ dành: “Không sao đâu, Vân Vân, đùi gà ngon lắm, ăn đi con.”
Lưu Vân là con gái út của bà ta, năm nay mới 5 tuổi, là người được cưng chiều nhất Chu gia. Dù sao cô vẫn chỉ là một đứa bé, nhìn thấy đùi gà, làm sao cô có thể chống cự được.
“Hương nhi, đừng nóng vội, một số việc cần phải có thời gian. Mẹ sẽ tìm cách cho con.” Chu thị là người hiểu rõ con gái mình nhất, chỉ cần nhìn vào mắt con gái, bà ta đã có thể hiểu con gái đang nghĩ gì.
“Mẹ!” Lưu Hương ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn mẹ.
Chu thị gắp cho con một miếng thịt kho, bình tĩnh nhìn ả: “Yên tâm, có ta đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-78.html.]
Lưu Hương nghe được lời mẹ trấn an, im lặng, cúi đầu ăn, không nói gì nữa.
Bữa ăn này, người thì vui vẻ, người lại ghen tị, tức giận, mỗi người đều ôm tâm tư của riêng mình.
Vì nhà Trần gia có chút xa, huynh muội Trần Thanh Thư ăn xong đã chuẩn bị xuất phát trở về. Trần Lam Lam vừa mới bước chân lên xe, đã nghe thấy có người gọi.
“Trần tiểu thư, ta có thể xin đi nhờ xe cô về không?” Lưu Hương xấu hổ nói.
Trần Lam Lam không vội trả lời, mà nghi hoặc nhìn ả. Ấn tượng đầu tiên của Lam Lam với Lưu Hương không hề tốt, cô cảm thấy ả ta là người quá giả tạo.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Cha mẹ ta ở lại giúp đỡ tam thẩm, đệ đệ vẫn đang đi học, ta phải về chăm sóc nó.” Lưu Hương thấy Lam Lam không nói gì, sợ cô từ chối, liền nhanh miệng giải thích.
Thực ra Lưu Hương nói đệ đệ còn đang đi học là sự thật, nhưng hắn đã có người chăm sóc rồi. Ả ta chỉ đang muốn tạo cơ hội ở chung với Trần Thanh Thư mà thôi. Nhưng ả ta đã tính sai rồi. Trần Thanh Thư nhìn thì giống như một thư sinh, nhưng cũng là người học võ. Lần này hắn cưỡi ngựa đến chứ không ngồi xe. Suy tính của Lưu Hương coi như đổ sông đổ bể. Ả ta nhiều lần muốn vén rèm xe lên nói chuyện với Trần Thanh Thư, nhưng Trần Thanh Thư dường như biết ý định của ả, nên luôn giữ khoảng cách với chiếc xe, chỉ đi đủ gần để bảo vệ.
Về phần vợ chồng đại bá, họ lấy cớ ở lại giúp đỡ, nhưng chỉ ngồi nói chuyện với trưởng thôn và những người khác. Huynh muội Trần Thanh Thư mới rời đi chưa đến nửa giờ, họ cũng vội vã trở về.
Sau khi bọn họ rời đi, trưởng thôn và những người khác vẫn ở lại nhà Xuân Phong trò chuyện. Lưu đại gia nói với Xuân Phong là Xuân Sinh đã được nhận vào lớp học.
“Hôm đấy con chỉ cần đến trường tìm Trương sư phụ, nói với hắn là ta gửi Xuân Sinh đến, hắn sẽ tự sắp xếp cho Xuân Sinh.” Lưu đại gia vuốt vuốt bộ ria mép, cười nói với Xuân Phong.
“May nhờ tiên sinh giúp đỡ, lời khách sáo không cần nói nhiều, hôm sau con và Xuân Sinh sẽ đến nhà cảm tạ tiên sinh.” Xuân Phong nghe vậy cũng rất vui mừng, vội vàng cảm ơn Lưu đại gia.
“Dù sao thì Xuân Sinh cũng coi như là học trò của ta, đây là việc ta nên làm, sao lại khách sáo như vậy.” Lưu đại gia xua tay, ánh mắt ông nhìn Xuân Sinh đầy tán thưởng. Điều này cũng chứng tỏ Lưu đại gia đánh giá Xuân Sinh là một học sinh không tồi.
“Nếu Cha các ngươi còn sống, nhìn thấy tỷ muội ngươi giỏi giang như vậy, sẽ hạnh phúc lắm.” Trưởng thôn nhìn mấy chị em Xuân Phong, cảm khái nói.
Cha Xuân Phong khi còn trẻ là học giả duy nhất trong làng, ông cũng có chút giao tình với trưởng thôn. Hồi đó Cha cô rất có triển vọng, không ngờ lại mất sớm như vậy. Nhưng nhìn những đứa trẻ này, xem ra cũng tài giỏi không kém.
Nghe trưởng thôn nói, mẹ Xuân Phong lại sụt sùi, nhưng vẫn kìm lại không rơi nước mắt. Bà nghĩ lại, những đứa con của bà tốt như vậy, có gì để buồn chứ.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Xuân Phong, lần này ta đến đây là muốn bàn với con chuyện nhà trồng rau.” Trưởng thôn thấy không khí có vẻ chùng xuống, liền đổi chủ đề.
“Vâng, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Xuân Phong mỉm cười dẫn mọi người vào nhà.